Chương 15

Lục Tẫn không chỉ dẫn cậu đi thăm thú mỗi khu vườn nhỏ này.

Anh còn đưa cậu đi qua mấy cái “Thánh địa hẹn hò” trong trường.

Đến nơi có hồ nước nhân tạo trong vắt, đi qua tòa thí nghiệm, phòng học nhạc…

Lâm Yến bị đổ đầy tai chuyện kì quái của trường, còn bị anh kéo đi chụp ảnh khắp nơi.

Nhìn Lục Tẫn càng nói càng hăng, Lâm Yến hoảng hốt nghĩ, vì sao cậu lại tin mấy cái lời bảo thanh xuân của anh cũng rất bình thường?

Lục Tẫn vừa đi vừa lướt xem ảnh chụp trên điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu: “Đây là lần đầu tôi tới mấy chỗ này đó.”

Lâm Yến lơ đễnh mà “Ồ” một tiếng.

Lục Tẫn: “Nói thật tôi cảm thấy có hơi sợ.”

Lâm Yến: “……”

Người này có phải có bệnh hay không?

Lục Tẫn trầm ngâm nói: “Cậu sẽ chụp mấy bức hình ở nơi mà cậu biết là không nên chụp chứ?”

Lâm Yến mặt không cảm xúc: “Anh đoán xem?”

Lục Tẫn: “Thôi cứ để đạo diễn xem trước đi.”

Đạo diễn đang chứng toàn bộ quá trình: “……”

Lâm Yến lười để ý đến anh: “Tôi về lớp.”

Lục Tẫn nhìn thời gian: “Trở về làm gì, không ăn cơm à?”

Cách thời gian tan học còn có mười phút.

Lâm Yến: “Vậy thì đi nhà ăn đi.”

Lục Tẫn đồng ý: “Nhà ăn ở đâu làm cơm không tồi, tôi vẫn còn khá lưu luyến món trứng xào que cay ở đấy.”

Bước chân Lâm Yến dừng lại, “Ra ngoài ăn.”

Lục Tẫn vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “Cậu không thích trứng xào que cay hả?”

Lâm Yến phát hiện, cậu hiện tại thế mà đã có thể tâm bình khí hòa mà nói với anh mấy câu: “Còn món khác không?”

Lục Tẫn: “Có một món cũng rất đặc sắc, tên là ức bò hầm sữa.”

Lâm Yến: “…”

Bữa cơm đặc biệt này cuối cùng cũng không có cơ hội tiến hành.

Lục Tẫn có nói gì thì Lâm Yến cũng không chịu đi, bọn họ quyết định ăn cơm ở một quán lẩu bên ngoài trường.

Mãi cho đến khi cơm nước xong, Lục Tẫn vẫn không hiểu, làm sao có người có thể cự tuyệt nổi mấy món ăn đặc sắc như vậy?

“Mấy món ở nhà ăn thật sự thật sự rất ngon đó, que cay tươi ngon kết hợp trứng gà trơn mềm, vị thơm của sữa hòa cùng mùi thịt bò……”

Lâm Yến xanh cả mặt: “Đừng nói nữa.”

Lục Tẫn chưa đã thèm, đối với camera dựng thẳng ngón cái: “Tôi đánh giá rất cao đồ ăn ở nhà ăn nha, mọi người tới đây nhớ phải thử một lần.”

【 Tuy rằng mấy thứ ổng giới thiệu hoặc làm đại ngôn tui đều không tiếc tiền mà xách về hết, duy chỉ có đồ ăn ổng đề cử, đến cuối đời tui cũng không dám động vào. 】

【Trời sinh vị giác của ảnh hơi dị m-một chút... 】

【 Tui chỉ muốn hỏi xem hiệu trưởng có hối hận vì đã nhờ Lục Tẫn giới thiệu trường không, hết mớ chuyện bát quái của trường, đến công thức đồ ăn hắc ám, ờm… 】

Bọn họ đi loanh quanh trong trường chờ tới lúc tan học.

Lâm Yến đeo khẩu trang lên, theo dòng người chậm rãi đi ra ngoài.

Camera cùng Lục Tẫn bị cậu bỏ lại phía sau.

Có rất nhiều nữ sinh đang trộm ngắm cậu.

Lâm Yến thật sự rất đẹp, dù cho khẩu trang đã che mất phân nửa khuôn mặt, nhưng khí chất trên người cậu vẫn đủ làm mấy cô bé ngẩn ngơ.

Mấy nữ sinh xô đẩy một phen, đẩy đến trước người Lâm Yến một em gái mặt tròn.

Cô bé thẹn thùng giơ điện thoại ra, “Bạn học, có thể cho tớ phương thức liên lạc của cậu được không?”

Bước chân Lâm Yến dừng lại, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Nội quy của trường hình như là không cho phép học sinh mang điện thoại đi học đúng không?”

Em gái cầm điện thoại trong nháy mắt đơ cứng người.

Lâm Yến: “Ngoan ngoãn học tập đi.”

Em gái kia: “……” Đây là ủy viên ban kỉ luật hả?

Cô vẫn tiếp tục cố gắng: “Viết ra giấy cũng không được sao?”

“Không được nha.”

Giọng nói vang lên từ phía sau lưng Lâm Yến ngắt lời bọn họ.

Em gái ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một nam sinh cũng đeo khẩu trang cong cong đôi mắt nhìn cô, “Cậu ấy không thêm bạn.”

Em gái nghe thấy lũ bạn thân đồng thời “Mẹ ơi” một tiếng.

Cô dường như đã hiểu ra cái gì, “Làm phiền rồi, trăm năm hòa hợp.”

Không cho bọn họ cơ hội đáp lời, cô đã cất bước chạy.

Lâm Yến: “……”

Lục Tẫn: “……”

【Trăm năm hòa hợp! 】

【 Đầu bạc răng long! 】

【Kết hôn sớm chút đi! 】

Thời gian ghi hình kết thúc..

Lúc ngồi trên taxi, Lục Tẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Có rất nhiều việc hôm nay làm, cũng là lần đầu của tôi.”

Lâm Yến dời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên, “Gì cơ?”



Lục Tẫn: “Truyền giấy, trốn học, tôi cũng là lần đầu tiên làm.”

Lâm Yến có hơi bất ngờ, “Anh thuần thục như thế, tôi còn tưởng là đã sớm quen rồi.”

Lục Tẫn không phản bác.

Đó đều là những việc anh rất muốn làm nhưng không có cơ hội làm, dù đã tập đi tập lại không biết bao lần trong đầu.

Nhưng cảm giác giống như, lớn rồi lại đi chơi lại đồ chơi lúc nhỏ vậy, chung quy chính là không tìm ra được niềm vui vốn có nữa, Lục Tẫn vốn dĩ thấy, làm như này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng có Lâm Yến ngồi bên cạnh anh, thời điểm bị anh quấy rầy đến mức không kiên nhẫn mà viết giấy bảo anh cút, Lục Tẫn lại cảm thấy thật sự vui vẻ.

Dù là đến sai thời điểm, vẫn có một người tình nguyện đồng hành cùng anh.

Anh không còn cô đơn nữa.

Lần phản nghịch đến muộn này đã lấp đầy khoảng trống vốn dĩ luôn tồn tại trong tim Lục Tẫn.

Lâm Yến một lần nữa cúi đầu xem điện thoại, tin nhắn của Dương Thụ không ngừng đến, cậu lại xem không vào.

Việc mà Lục Tẫn chưa làm qua, cậu đương nhiên cũng chưa từng làm.

Thời học sinh của cậu không có gì đáng nói.

Lâm Yến khi còn nhỏ thân thể không tốt, được bố mẹ gửi nuôi ở nhà ông.

Chỉ có như vậy, sức khỏe của cậu mới tốt hơn chút xíu.

Vùng nông thôn đó điều kiện học không tốt, có sách đọc đã là không tồi.

Thỉnh thoảng cậu vẫn nghe được chuyện của mấy đứa nhỏ bằng tuổi cậu bị đưa đi nơi khác làm công, cha mẹ không cho đi học.

Chuyện này lâu ngày cũng thành thói, cho nên đa phần học sinh trong trường đều rất an phận, bởi vì bọn họ biết lúc nào cũng có khả năng ngày mai sẽ không được đi học.

Khi cậu chuẩn bị trường trung học, Lâm Yến được cha mẹ đón về lại thành phố A.

Cậu tập thích nghi lại với hoàn cảnh mới, từng bước một hòa nhập vào cuộc sống ở đây.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm ba cao trung, cha mẹ ngoài ý muốn bỏ cậu lại một mình.

Sau đó, ông lại mắc bệnh nặng, cậu đã tiêu sạch tiền vào việc chữa bệnh cho ông, chính tại thời điểm không biết làm sao ấy, Lục Tẫn tìm đến cậu.

Lâm Yến có rất ít hồi ức về quá khứ, đặc biệt là về thời học sinh.

Lúc tới thành phố A, đa số thời gian cậu cũng chỉ ở một mình.

Lâm Yến đột nhiên nghĩ, nếu lúc ấy cũng có như vậy một người phiền phức như vậy làm bạn cùng bàn thì sẽ như thế nào?

“A——”

Lục Tẫn hít ngược một hơi khí lạnh, lắc lắc tay.

Lâm Yến hoàn hồn: “Làm sao vậy?”

Lục Tẫn: “Bị ốp điện thoại kẹp tay.”

Lâm Yến: “…”

Thôi bỏ đi, tên bạn cùng bàn này không có thì vẫn hơn.

Bốn người kia đã trở về biệt thự rồi, chỉ thiếu mỗi 2 người bọn họ.

Hàn huyên nửa ngày mới thấy bóng dáng Lâm Yến cùng Lục Tẫn quay lại, bọn họ vui vẻ đón tiếp.

“Đồng phục play?” Khương Địch Địch theo bản năng buột miệng thốt ra.

Lâm Yến: “Cái gì?”

Khương Địch Địch xua xua tay: “Không có gì không có gì.”

“Không ngờ là các anh lại lựa chọn đến trường học.” Hoàng Dĩnh cười cười nhường chỗ ngồi cho bọn họ.

Lục Tẫn cách một khoảng ngồi xuống: “Mọi người đi đâu?”

Hoàng Dĩnh: “Đi quán bar Tiểu Chu từng hát, nơi đó có nhiều kỷ niệm, lại còn rất ý nghĩa.”

Chu Huyền Âm ngượng ngùng cười cười: “Không nghĩ tới chị Dĩnh hát rock and roll lại tốt như vậy.”

Hoàng Dĩnh đem tóc mai vén ra sau tai: “Được rồi, cậu đừng khen tôi, ngại lắm.”

Lâm Yến nhìn ra được, cảm tình của bọn họ tăng lên không ít sau lần đi chung này, ít nhất trông còn rất tự nhiên.

Ngược lại, Khương Địch Địch cùng Tề Văn hình như có mâu thuẫn.

Hai người bọn họ ngồi cách rất xa nhau, cũng không có tâm tình xào CP.

Khương Địch Địch cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Tề Văn cũng cúi đầu không nói lời nào.

Chuyện của bọn họ, Lâm Yến không có chút hứng thú nào, cậu rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

Bỗng dưng Lục Tẫn đặt vào tay cậu một quả quýt.

Lâm Yến nhíu mày nói: “Muốn ăn thì tự lột.”

Lục Tẫn: “……”

Những người khác: “……”

Lâm Yến nhìn một vòng mới phát hiện, hóa ra là Chu Huyền Âm đã gọt quả táo trong tay đem cho Hoàng Dĩnh. Lục Tẫn vẻ mặt khiển trách: “Ăn ý của chúng ta đâu mất rồi?”

Lâm Yến cầm hai nửa quả quýt được Lục Tẫn bóc ra, nghẹn ra một câu: “Diệu tại bất ngôn trung”. * Sự kì diệu nằm ở những điều không được nói ra.

【 Phiên dịch lại một chút: Lâm Yến: Không có. 】

【Sao mỗi lần bọn họ ôn nhu với nhau một chút đều khiến tôi mắc cười thế này cơ chứ? 】

【 Nhóm của người ta toàn những khoảng khắc làm rung động lòng người, chỉ có mỗi bọn họ là cứ như đang diễn hề=)). 】

【 Hề hước cái gì, rõ ràng là CP già đầu này còn rất ngọt nha! 】

【 Hhhh, mẹ nó chứ già đầu. 】

Đạo diễn đã rửa xong những tấm ảnh bọn họ gửi tới, đem từng tấm một dán lên bảng trắng.

Nhưng mà...



Người khác đều chỉ có một tấm.

Còn của Lục Tẫn cùng Lâm Yến thì dán full cmn bảng.

Khương Địch Địch xem đến trợn mắt há hốc mồm: “Các anh chụp nhiều như vậy hả? Sẽ được thêm điểm à?”

Đạo diễn vẻ mặt đờ đẫn: “Thêm điểm cái gì, bọn họ đi tới mấy nơi kì quái trong trường, đến chỗ nào liền chụp chỗ ấy.”

Bốn người: “……”

Đạo diễn: “Tôi nói lại một lần cuối cùng quy tắc tính điểm. Hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, mỗi người nhận được tối đa mười điểm, xếp hạng dựa trên tổng điểm của cả hai người. Muốn đổi cộng sự cần 50 điểm. CP xếp hạng thấp nhất sẽ đối mặt với nguy cơ bị loại, CP xếp hạng cao nhất sẽ được nhận phần thưởng từ chương trình.”

Lâm Yến hỏi lại: “Bị loại? Sẽ có người mới tới à?”

Đạo diễn: “Đúng vậy.”

Chu Huyền Âm: “Giờ đến cả tham gia chương trình yêu đương cũng có thể bị loại hả?”

Đạo diễn cười tủm tỉm nói: “Nếu như cảm thấy không thích hợp, đương nhiên sẽ muốn đổi đối tượng. Mỗi người đều có quyền được lựa chọn nha.”

Lâm Yến liếc mắt nhìn Lục Tẫn một cái.

Lục Tẫn: “Chúng ta phù hợp với nhau quá rồi còn gì, cậu nghĩ ai có thể làm đến được trình độ này chứ?”

Lâm Yến càng nghe những lời này càng thấy là lạ.

Lục Tẫn: “Tôi tốt bụng lắm nha. Cho dù không phù hợp thì tôi cũng sẽ không bỏ cậu đi.”

Lâm Yến: “Tùy anh.”

Đạo diễn ho khan hai tiếng, ngắt lời bọn họ: “Kế tiếp là thời gian công bố điểm.”

Ông chỉ vào tấm ảnh chụp tại quán bar nói: “Bức ảnh này được 8 điểm. Chu Huyền Âm cùng Hoàng Dĩnh mỗi người sẽ được cộng thêm tám điểm.”

Ông lại tiếp tục chỉ vào một tấm ảnh chụp ở phố ăn vặt: “Còn với bức này, Tề Văn cùng Khương Địch Địch mỗi người sẽ được thêm năm điểm.”

Lục Tẫn nhướng mày.

Đây là phố ăn vặt bên cạnh trường Ưu Tú , anh vốn dĩ muốn mang Lâm Yến đi, nhưng lại sợ có quá nhiều người.

Anh liếc nhìn Khương Địch Địch đang miễn cưỡng cười, lại nhớ lý do Lâm Yến đến đây, mơ hồ đoán được cái gì.

Ước chừng là Tề Văn còn chưa từ bỏ ý định, tính làm một cuộc gặp mặt tình cờ với cậu, nhưng lại không suy xét đến tâm tình Khương Địch Địch.

Đạo diễn: “Cuối cùng……”

Lục Tẫn: “Trước khi công bố, đạo diễn, cho tôi giới thiệu hai câu đi, đây là hồ tình nhân, đó là rừng cây phải đi qua, ở đấy còn có đàn dương cầm, rất lãng mạn nha.”

Mọi người: “……”

Lâm Yến thấp giọng nói: “Anh đủ rồi đó.”

Lục Tẫn chính khí bừng bừng: “Tuy rằng tôi không có ý định làm ảnh hưởng đến phán đoán của đạo diễn, nhưng cái gì cần nói thì vẫn phải nói.”

Đạo diễn: “……”

Đạo diễn mặt không cảm xúc: “Cậu không cần phải giải thích, tấm ảnh này được điểm tối đa.”

“Để tôi giải thích một chút.” Đạo diễn không muốn mọi người phải nghi ngờ lẫn nhau, “Bọn họ xác thực đã làm rất tốt, trường học vừa có thể đại biểu cho tuổi trẻ của Lục Tẫn, cũng có thể đại biểu cho thanh xuân của Lâm Yến, bức ảnh quán bar vẽ lại hồi ức của Tiểu Chu nhưng lại không làm nổi bật được những kỷ niệm của Hoàng Dĩnh, nên mới bị trừ hai điểm.”

Hoàng Dĩnh mỉm cười, tỏ vẻ không ý kiến.

Chu Huyền Âm cũng không có ý muốn tranh cãi.

Đạo diễn vỗ tay: “Được rồi,《 Tâm sự ái muội 》 đến đây là kết thúc ghi hình, vất vả cho mọi người rồi, cũng cảm ơn các bạn khán giả đã ủng hộ. Bản chính thức sẽ bắt đầu được phát sóng vào tuần sau, mong mọi người tiếp tục đón nhận. Còn chương trình tuần tới sẽ có gì thì xin được giữ bí mật nha ——”

Mọi người đứng thành một hàng, cùng nhau vẫy tay tạm biệt khán giả.

Tổ chương trình dừng phát sóng trực tiếp tại đây.

Camera đã tắt, Khương Địch Địch trực tiếp đen mặt, cô tránh khỏi Tề Văn, nói với những người khác: “Chúng ta ăn với nhau một bữa cơm được chứ?”

Lâm Yến nhẹ nói: “Chúng tôi không đi được, còn có việc.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng đều im lặng như tờ.

Ánh mắt bọn họ đều đồng thời hướng về phía Lục Tẫn.

Không phải quan hệ không tốt hả, trong chương trình dính lấy nhau thì thôi đi, quay xong rồi vẫn dính nhau nữa là sao?

Lục Tẫn sửng sốt một chút: “Chúng tôi? Là tôi với cậu hả?”

Lâm Yến cũng có chút sững người.

Sao Thẩm Tinh Nguyệt lại không nói với Lục Tẫn?

Lâm Yến: “Ừ.”

Lục Tẫn nhận ra hình như đã bỏ lỡ chuyện gì, anh nhanh chóng trở về phòng thu dọn hành lý.

Lâm Yến cũng quay trở lại phòng của mình.

Cậu mới vừa mở cửa tủ quần áo ra, đã nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.

Là Thẩm Tinh Nguyệt.

Cậu ấn nút trả lời, “Alo mẹ.”

Thanh âm ôn nhu của Thẩm Tinh Nguyệt truyền ra: “Yến Yến, chương trình kết thúc rồi, hai đứa về được chưa?”

Lâm Yến bắt đầu thu dọn áo quần, “Rồi ạ, con dọn đồ xong liền quay trở về.”

Thẩm Tinh Nguyệt: “Sợ con mệt không muốn lái xe, mẹ đã gọi người qua rồi đó, con ra cửa là thấy nha.”

Lâm Yến: “Vâng, cảm ơn mẹ.”

Thẩm Tinh Nguyệt oán trách: “Cảm ơn cái gì, chúng ta là người một nhà mà.”

Lâm Yến nhớ tới chuyện vừa nãy, hỏi: “Mẹ, Lục Tẫn không biết hôm nay bọn con sẽ về ạ?”

Thẩm Tinh Nguyệt “Ai nha” một tiếng: “Mẹ quên mất là còn có nó.”.

Lâm Yến: “……”

Tác giả có chuyện nói:

Lục Tẫn: Đã cảm nhận được ấm áp của tình mẹ:).