Chương 6

Ta đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, ánh mắt trông mong ngóng chờ, nhưng đến cuối cùng lại chỉ chờ được tin Tổ mẫu thở dài rời đi.

Trong lòng ta chợt lạnh, ngao một tiếng rồi gào khóc.

6.

Ta kêu trời trời không biết, kêu đất dất không thưa, bị phạt quỳ chép sách tròn hai mươi ngày.

Đợi đến khi hết hạn bị phạt, người ta gầy đi rất nhiều không nói, đầu gối cũng quỳ đến mức sắp mọc kén đến nơi.

Hai mươi ngày này, Tổ phụ nói với ta rất nhiều thứ, sự hiểu biết của ta đối với Thất hoàng tử, với hoàng gia, cũng được gọi là nhiều hơn.

Hóa ra, cho dù Tư Đồ gia ta chưởng binh mười vạn, còn có một đại tướng quân, cũng như cũ không mạnh bằng hoàng gia Thiên tử.

Hóa ra hoàng gia là quân, Tư Đồ gia ta là thần, mà quân muốn thần ch.ết, thần không thể không ch.ết.

Ta không hiểu, liền hỏi lại Tổ phụ: “Nhưng không phải người nói, Tư Đồ gia ta chiến đầu vì bảo hộ lê dân bá tánh sao?”

“Phải.” Tổ phụ cười khổ “Là vì lê dân bá tánh, nhưng lê dân bá tánh cũng là lê dân của hoàng gia, dưới bầu trời này, có nơi nào không phải là đất của Thiên tử, chúng ta chinh chiến sa trường, bảo hộ lê dân, đều thuộc về đế vương gia.”

Ta ngây thơ mờ mịt gật đầu.

Trong lòng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng cũng đã biết một chút, Thất hoàng tử là nhi tử thiên gia tôn quý, nếu va chạm, cho dù nhị thúc trong tay chưởng mười vạn đại quân cũng không bảo vệ được ta.

Tinh thần ta không được tốt, cho dù đã hết bị phạt, cũng không có tâm tình đi ra ngoài vui chơi giống như trước đây.

Ta không đi tìm Thất hoàng tử, hắn lại lại gửi thư tới, hẹn ta ngày mai gặp mặt ở tửu lầu.

Lòng ta có chút bài xách không muốn gặp hắn một cách khó hiểu, nhưng trong thư hắn nhắc đến con tuấn mã ngàn dặm ngày ấy.

Ta cuối cùng vẫn là không nhịn được sự mê hoặc này, lao ra khỏi cửa nhà.

Khi nhìn thấy Thất hoàng tử, trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa như cũ, thậm chí khoảnh khắc nhìn thấy ta, đôi mắt xinh đẹp kia còn lộ rõ vẻ vui mừng.

“Thụy Gia muội muội vì sao lâu như vậy không ra ngoài gặp ta?” Trong giọng nói của hắn hình như còn mang theo chút tủi thân.

Ta ngập ngừng nửa ngày, lại không nhắc đến chuyện bị phạt: “Không muốn ra ngoài”

Nghe thấy giọng ta có chút hờ hững, ý cười trên mặt hắn có chút cứng nhắc, nhưng vẫn dịu dàng hỏi ta: “Có chuyện gì phiền lòng sao?”

Ta nghẹn nửa ngày, lại không nhịn được hỏi hắn “Ngươi là quân vương chi tử, chỉ cần ngươi mở miệng, thiếu gì người vây xung quanh, ta có đi gặp ngươi hay không có ảnh hưởng gì đâu chứ?”

Mệt ta còn xung phong làm lão đại của hắn, muốn che chở cho hắn.

Hắn ta căn bản không cần ta bảo vệ!

17.

Tươi cười trên mặt Thất hoàng tử chậm rãi biến mất.

Ta thấy ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp kia dần dần trở nên ảm đạm, trong lòng có chút hoảng.

Trong đầu nháy mắt liền nghĩ lại, ngay từ đầu hình như chính là ta nói muốn nhận hắn làm tiểu đệ.

Chính là…

Chính là sau khi biết ta thân phận của ta với hắn khác nhau như trời với đất, trong lòng đột nhiên liền thấy khó chịu.

Nhưng hắn vốn dĩ chính là lấy thân phận Thất hoàng tử xuất hiện trong thế giới của ta, là chính bản thân ta không hiểu rốt cuộc thân phận hoàng tử đại diện cho điều gì?

Bây giờ ta đã hiểu, trong lòng có chênh lệch, liền hùng hổ chất vấn hắn, hình như ta là người có tính khí cực kỳ kém. Ta nhụt chí ủ rũ cúi đầu, không biết nên đối đối mặt thế nào với người trước mắt.

“Thụy Gia muội muội, không muốn làm bằng hữu với ta nữa sao?” Qua hồi lâu, ta nghe thấy hắn nhẹ giọng hỏi lại.

Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy sắc môi hắn càng thêm tái nhợt, dường như sắp trong suốt đến nơi. Hình như hắn rất khó chịu, cúi đầu ủ rũ, môi mím chặt, yếu ớt thật sự.

“Ta…” Ta có chút bất lực gãi gãi đầu, nhất thời không biết nên nói tiếp như nào.

“Những người bên cạnh ta, hoặc là vâng vâng dạ dạ lấy lòng, hoặc là đối xử với ta mang theo sự hương xót đồng tình, chỉ có Thụy Gia muội muội, coi là người bình thường, làm bằng hữu với ta.” Hắn lại nói tiếp, đôi mắt dịu dàng nhìn thẳng vào ta.

Ta không hiểu, hắn là hoàng tử tôn quý, tiền dùng không hết, tướng mạo anh tuấn, người khác sao lại thương xót hắn làm gì?

À, bởi vì hắn ốm yếu sao? Nhưng hắn hiện tại không phải đã tốt hơn rất nhiều rồi sao?

Hơn nữa, ta cũng không coi hắn là bằng hữu.

“Ta coi ngươi là tiểu đệ!” Ta vội nhắc nhở.

Nói xong lại nhớ tới thân phận của hắn, nhất thời lại có chút khó xử. Như vậy có tính là mạo phạm hoàng tộc giống như Tổ phụ nói không nhỉ?

“Ừm, là tiểu đệ của muội.” Hắn lại cười rồi, trong ánh mắt lại chứa đầy điểm sáng giống như dải ngân hà lấp lánh.

18.

Ta không nhìn nổi sắc mặt trắng bệch yếu ớt của hắn, hắn lại một lần nữa nở nụ cười, nháy mắt liền cảm thấy thuận mắt hơn hẳn.

Bỏ đi, quân thì quân, thần thì thần, dù sao hắn cũng không chê ta, nào có đạo lý ta ghét bỏ hắn cho được. Cùng lắm thì sau này không mang theo hắn đi mạo hiểm nữa là được.

“Đúng rồi, tuấn mã ngươi nói trong thư?” Ta nghĩ tới ý đồ khi đến đây, vội vàng ngồi thẳng lưng hỏi hắn.

Thất hoàng tử cười thần bí, chỉ nói ăn xong rồi dẫn ta đi xem.

Vài ngày trước bị phạt, hứng ăn uống giảm đi không ít, bây giờ vừa nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn ngon, con sâu đói trong bụng ta liền bị câu ra ngoài.

Vội vàng muốn xem ngựa, ta càng ăn nhanh hơn, chỉ chốc lát cả bàn đồ ăn liền thành một mảnh hỗn độn.

Thất hoàng tử dường như có chút kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm ta nửa ngày, đột nhiên trầm mặt: “Phủ tướng quân bạc đãi muội sao?”

Lần đầu tiên ta thấy hắn trầm mặt, khuôn mặt tinh xảo như ngọc trở nên lạnh lùng vậy mà cũng có chút dọa người.

“Không có.” Ta không rõ nguyên do lắc đầu, nhưng nghĩ đến vài ngày trước đó chịu phạt, lại không nhịn được méo miệng.

Không muốn bị hắn biết ta bị phạt, bằng không thể diện lão đại của ta biết để đi đâu?

Vì thế ta buông chén đũa, giục hắn dẫn ta đi xem ngựa. Thất hoàng tử hình như còn muốn nói gì đó, nhưng không thắng được sự lôi kéo của ta, đành phải bất đắc dĩ dẫn ta ra ngoài.

Khi nhing thấy con ngựa lớn toàn thân trắng như tuyết, hai mắt ta liền trực tiếp phát sáng!

“Ngựa tốt, không hề kém tọa kỵ của nhị thúc ta!” Ta kích động tiến lên vuốt ve, con ngựa rất ngoan ngoãn, cho dù ta nhón chân túm lông bờm nó cũng không nổi giận.

“Đây là ngàn dặm lương câu do Bắc Quốc tiến cống, ta nghĩ bảo mã xứng anh hùng, liền mang tới tặng cho Thụy Gia muội muội.”

Thất hoàng tử thấy ta vui mừng, nụ cười cũng càng thêm dịu dàng.

Mặt ta hơi hơi đỏ lên, anh hùng sao? Tiểu đệ này vậy mà lại công nhận ta như vậy!

Nhưng mà, “Không phải lấy ở chỗ Tổ phụ ta sao? Vậy cái này?”

Hắn dường như cũng có chút mờ mịt “Tổ phụ muội?”

“Đây là ta viết thư về cung, cầu Phụ hoàng ta.” Nghe hắn giải thích, ta trong lòng run lên.

Quả thật là… tuyệt thế hảo tiểu đệ!

Nhận hoàng tử làm tiểu đệ thực sự quá lời, con ngựa tốt như này tùy tiện nói vài câu là có, nói tặng là tặng luôn!