Chương 15

Nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh ngạc, phản ứng thứ hai là không thể tin được!

Mọi người, nhìn tôi và tôi nhìn cậu, điều này sao có thể xảy ra, giáo viên chủ nhiệm của họ...

[Ồ, tôi bị sốc. 】

[Hóa ra Ngọc Thụ Lâm Phong đã lừa mẹ của cô 200.000 nhân dân tệ, là mẹ của chủ nhiệm chứ không phải chủ nhiệm. 】

Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, họ cũng hoảng hồn!

Được rồi, được rồi, đó chỉ là tin giả thôi.

Họ chỉ nghĩ vậy thôi! Cô giáo chỉ mới ba mươi tuổi, đang tuổi trẻ đẹp, làm sao có thể thích một người nổi tiếng trung niên trên Internet được chứ?

Ngọc Thụ Lâm Phong, vừa nghe đến cái tên này liền biết đây là cái tên trên mạng chỉ được các bà mẹ lựa chọn, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của giáo viên chủ nhiệm của bọn họ!

Nếu muốn thuyết phục hơn thì có thể nói rằng chủ nhiệm đã bị một nam sinh viên đại học lừa 200.000 nhân dân tệ có thể tin hơn.

【Ôi chúa ơi! 】

Mọi người còn đang vui mừng khi nghe thấy tiếng kêu của Thẩm Lạc Lạc , lòng họ như thắt lại, lại căng thẳng.

Chuyện gì đã xảy ra thế? !

[Không chỉ mẹ chủ nhiệm bị lừa, mà còn có rất nhiều dì về hưu như mẹ chủ nhiệm bị lừa, số tiền lên tới hàng chục triệu luôn rồi! 】

Thẩm Lạc Lạc thấy vậy không khỏi thở dài: [Ôi, các cô về hưu giàu quá! 】

Các sinh viên gật đầu điên cuồng, ai nói không phải vậy?

[ Vấn đề là, những dì này không cảm thấy mình bị lừa, bọn họ thích Ngọc Thụ Lâm Phong này, cho rằng ông ta đẹp trai tuấn tú, cảm thấy tiêu tiền cho ông ta là thích hợp, bỏ tiền ra cũng có gì sai.” Với thần tượng yêu thích của họ? 】

Tất cả các bạn trong lớp:……

Nói thế thì có vẻ có lý.

[Đây chính là điều mà chủ nhiệm lo lắng, cô đã báo cảnh sát, nhưng mẹ cô cho rằng đây không phải là trò lừa đảo và không muốn hợp tác! Bà thậm chí còn muốn mua vé máy bay để gặp Ngọc Thụ Lâm Phong này, và hiện tại cảnh sát đang làm công việc tư tưởng cho mẹ cô. 】

[Chậc,] Thẩm Lạc Lạc thật tò mò.

[ Ngọc Thụ Lâm Phong này đẹp trai đến mức nào, có thể làm các dì các cô mê mẩn như vậy! 】

Các bạn cùng lớp nhạy cảm đã nhấc điện thoại di động lên và bắt đầu tìm kiếm.

“Có lẽ cô ấy đã bị lừa sao?” Thẩm Lạc Lạc không biết mọi người đã nghe thấy giọng nói của mình, đọc xong toàn bộ quá trình, nghiêm túc trả lời.

Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy ánh trăng và ngưỡng mộ của Tần Thời Nguyệt.

Thẩm Lạc Lạc :?

[Tại sao cô ấy lại nhìn tôi như thế này? 】

Bởi vì bạn quá tuyệt vời! Tần Thời Nguyệt tỉnh táo lại, giả vờ vô ý nhắc đến: “Nói đến bị lừa, ngày hôm qua bà nội ở nhà bên cạnh đã bị một tên streamer lừa gạt mấy trăm vạn tên là Ngọc Thụ Lâm Phong thì phải!”

Thẩm Lạc Lạc điên cuồng gật đầu, đúng, chính là hắn.

“Nó khá phổ biến,” Tần Thời Nguyệt vừa nói vừa bắt đầu tìm kiếm, “Chính là nó!”

Hai người cùng nhau xem, em...

Cái này thật khó bình luận, tôi không hiểu nhưng tôi tôn trọng tình cảm của các cô các dì.

“Cô đang xem gì vậy? Cô có bị mê hoặc không?” Trần Gia Thuật cũng bước tới và bật cười khi nhìn thấy những người trên màn hình: “Đây không phải là người dẫn chương trình mà bà tôi xem hàng ngày sao? sao cô cũng thích người này à?”

“Các cô mắt không được tinh cho lắm thì phải, mấy người đó không đẹp trai bằng một góc của tôi nữa!”

Tần Thời Nguyệt:......

Đột nhiên cô cảm thấy streamer này ổn hơn rất nhiều.

Trần Gia Thuật nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Đúng rồi, tôi vừa đi ngang qua văn phòng, phát hiện hôm nay chủ nhiệm không trang điểm, tôi phải nhanh chóng gửi tin nhắn cho Kỳ Dạng. Kêu cậu ấy hôm nay không được đến trường muộn nữa!”

Tiết đầu tiên là môn Tiếng Anh, Kỳ Dạng bước vào lớp vào giây phút cuối cùng trước khi chuông reo.

Giống như Kỳ Dạng, Lâm Tuyết, chủ nhiệm kiêm giáo viên tiếng Anh, theo tiếng chuông vang lên bước vào lớp.

Lâm Tuyết bước vào cửa liền phát hiện có gì đó không ổn, không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không, tại sao cô lại cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô khác với thường ngày quá vậy?

Trước đây bọn nhỏ này nói không hề sợ hãi cô cũng đúng nhưng cũng không đứa nào dám nhìn vào mắt cô ấy như bây giờ tại sao hôm nay cô lại cảm thấy...đồng cảm sai?

“Mở sách đến trang 59.”

Bên dưới có tiếng lật sách, rất gọn gàng và ngoan ngoãn.

Tuy nhiên, Lâm Tuyết chỉ hoang mang trong giây lát mà thôi sau đó không suy nghĩ nhiều nữa và bắt đầu lớp học một cách nghiêm túc.

Hiếm khi Kỳ Dạng không ngủ, cậu ta một tay chống cằm, một tay lật bút, ghi chép chỗ này chỗ kia, khóe mắt thoáng thấy Thẩm Lạc Lạc đang ngồi thẳng, nhìn về phía trước. Chăm chú vào bảng đen, không ngừng ghi chép một cách nghiêm túc. .

Đột nhiên, như nhận ra điều gì đó, Kỳ Dạng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Thịnh Minh Châu sắc mặt tối sầm.

Giống như một con thú bị xâm phạm lãnh thổ, đôi mắt của cậu ta hung dữ và đáng sợ, như thể một giây tiếp theo sẽ lao tới và xé xác cậu.