Chương 3

Không phải chứ, đôi tình nhân các người cạnh tranh KFC với tôi thì thôi đi, giờ lại còn tranh chỗ của tôi?

Tôi liếc nhìn chiếc túi đang dùng để chiếm chỗ trên bàn, giận dữ nói: "Đây là túi của tôi. Tôi đã chiếm chỗ trước."

Chàng trai xấu hổ sau đó cười nói: "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy."

Tôi cảm thấy tiếc cho bạn gái của cậu ta, thế mà lại tìm một người mù làm bạn trai, cả một chiếc túi to oạch đặt chình ình trên bàn mà còn không nhìn thấy.

"Xin lỗi, tôi đang đợi bạn gái. Chúng tôi có hai người. Cậu có thể đổi chỗ cho tôi được không? Bên kia có bàn một người đó."

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta. Có một bàn dành cho một người được đặt ở bên cạnh nhà vệ sinh.

Trời đất ơi! Nghĩ tôi bị ngu chắc? Bàn gần cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn với cái bàn nặng mùi đó, ai thèm đổi?

“Ghế đối diện đó không ai ngồi đâu, cậu có thể qua bên đấy ngồi cũng được mà?"

Chàng trai hoàn toàn xấu hổ.

Sau khi thấy tôi dứt khoát ngồi xuống, cậu ta chỉ có thể tuyệt vọng bỏ đi.

Tôi thưởng thức miếng gà rán trên tay. Ngớ ngẩn thay, tôi cũng làm một trái tim từ gà viên. Nhìn vào cái hình trái tim ấy, tôi không khỏi bật cười. Sến chet đi được!

Tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh và gửi cho bạn bè: Bạn thích trái tim như thế nào? Trái tim nhỏ nhớ anh hay trái tim ngọt ngào của KFC!

Trong lúc tôi đang chỉnh sửa thì có ai đó đứng cạnh tôi.

"Cho tôi à?"

Giọng nói này!

Tôi ngước lên, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng quen thuộc. Ôi trời, xong đời rồi, chính chủ tìm tới cửa rồi.

Tôi hoảng loạn cất điện thoại: "Thầy Tạ, sao thầy lại ở đây?"

Tạ Dập kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, nhìn chằm chằm vào miếng gà viên tình yêu của tôi, nhướng mày. Anh lại hỏi: “Cái này làm cho tôi à?”

Tôi nuốt khan: “Không phải, em làm để khoe cho vui thôi.”

Tạ Dập chậm rãi gắp miếng gà viên, thản nhiên nói: “Vậy cái này em tính đưa cho ai?”

Tôi nghi ngờ nhìn gà viên tình yêu bị hủy hoại, anh ấy cố tình làm thế à?

"Không có, em không có đưa cho ai hết, em tùy tiện làm chơi chơi thôi."

Anh đặt hai tay lên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, mỉm cười: “Em không phải nói muốn trải qua Thất Tịch trong lòng tôi sao, sao em lại đến đây ăn gà KFC?”

Nụ cười hoa si trên mặt tôi biến mất ngay lập tức, không dám tin tưởng ngả người ra đằng sau.

"Đó thực sự là thầy à?"

Anh mỉm cười nhướng mày: "Sao? Có gan nói mà không có gan nhận hả?"

Tôi càng hoảng sợ hơn: "Không phải, em chỉ là nhất thời vui miệng, tùy tiện nói tên một người thôi."

Nụ cười trên mặt Tạ Dập khựng lại, đôi mắt đen hơi nheo lại. Anh vẫn cười: "Tùy tiện nói? Thế vốn dĩ em nghĩ đến ai, em muốn ở trong vòng tay của ai?"

Tôi sợ hãi trước nụ cười trên mặt anh, buột miệng nói: "Không phải, vẫn là thầy mà. Em crush thầy lâu lắm rồi."

Mãi cho đến khi tôi nói xong tất cả những lời đó, đầu óc tôi mới tỉnh táo lại. Tôi bực bội vỗ nhẹ cái miệng không theo kịp suy nghĩ của mình, bất lực nhắm mắt lại.

Hết rồi. Tạ Dập nhất định cho rằng mình là đứa tùy tiện cho mà xem.

Phía đối diện không có động tĩnh gì, chắc không phải anh ấy rời đi rồi chứ?

Tôi cẩn thận mở mắt ra một tí, bắt gặp làn gió xuân ấm áp trên khuôn mặt như người mẫu của Tạ Dập, khóe miệng mang theo ý cười.

Anh nhìn bộ dạng thận trọng của tôi, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

“Không phải em nói em muốn ở trong vòng tay của tôi sao?” Giọng anh nhẹ nhàng, mặt mày tuấn tú.

Tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Tạ Dập trực tiếp đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, vươn tay, như muốn ôm tôi vào lòng. Sau đó điện thoại của tôi bị anh cầm mất, trên đó còn có cả bài viết mà tôi chưa kịp đăng.