Thất Tình Đụng Phải Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Sau cuộc tình tan vỡ, kể từ đó cô không tin vào tình yêu nữa và cũng không bao giờ dính vào những chuyện rắc rối liên quan đến tình yêu. Rồi một ngày, cô bất ngờ gặp một anh …
Xem Thêm

Cũng chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, từ nãy đến giờ không có chiếc xe nào chạy qua con đường này, hình như cũng không có ai chứng kiến vụ tai nạn này.

Trương Nhân Tịnh lại thở phào một cái, như vậy sẽ không có ai báo cảnh sát, không có người báo cảnh sát thì cô cũng không cần phải đến đồn cảnh sát rồi! Dù là cảnh sát hay đồn cảnh sát thì cô cũng đều có chứng sợ hãi.

Tóm lại, hiện tại cô phải nhanh chóng đưa người ta đến bệnh viện mới được.

Cô xoay người chạy đi lái xe tới đây, sau đó dùng hết sức lực kéo người bị thương lên ghế sau, đóng cửa xe, sau đó cấp tốc lái xe về phía bệnh viện gần đó.

“Nhân Tịnh!”

“Xin lỗi, Lí Bội. Mượn xe của cậu lại để xảy ra tai nạn, mình thật sự không biết làm sao để nhận lỗi với cậu.”

“Đừng nói chuyện này, cậu có bị thương không?”

“Mình không sao. Mình là người gây ra họa, không phải người bị hại.”

"Đối phương bị thương rất nghiêm trọng sao? Cảnh sát nói thế nào?"

"Mình không báo cảnh sát."

“Thật không? Sao lại thế?”

“Không có người chứng kiến nên cũng không có người nào báo cảnh sát. Còn mình, cậu cũng biết mình rất sợ cảnh sát và đồn cảnh sát mà.”

“Về phía bệnh viện thì sao? Cậu giải thích chuyện người này bị thương như thế nào?”

“Ở nhà không cẩn thận nên bị té từ trên cầu thang xuống.”

“Vậy cũng được sao?”

“Mình dùng tên em trai mình để đăng kí, vì quá gấp gáp nên không mang theo giấy tờ, bệnh viện cũng không nghi ngờ gì.”

“Cậu nên biết giấy không thể gói được lửa, chờ khi đối phương tỉnh lại một mực muốn báo cảnh sát, cậu cũng không thể ngăn cản được đâu.”

“Mình biết rõ, nhưng trước khi anh ta báo cảnh sát, mình sẽ dùng thành ý lớn nhất để giải thích và mong đối phương bỏ qua mọi chuyện.”

“Nếu đối phương đòi cậu một trăm vạn tiền bồi thường thì sao?”

“….”

“Cậu đang tính cái gì vậy, chuyện này có thể tính được sao? Đương nhiên là phải báo cảnh sát rồi.”

“… Chuyện này để nói sau vậy, tạm thời chưa cần hao tổn tâm trí.”

“Thiệt tình, rốt cuộc tại sao cậu lại sợ cảnh sát như vậy? Bọn họ là đầy tớ của nhân dân, cũng không phải yêu quái ăn thịt người mà.”

“Ừm, tóm lại là có nguyên nhân là được.”

Tiết Hạo Nhiên vừa khôi phục thần trí thì cảm nhận đầu tiên là đầu đau như muốn vỡ tung, sau đó là âm thanh đối thoại của hai cô gái, vì không muốn cảm nhận cảm giác đau đớn đó, anh chỉ có thể cố gắng dời lực chú ý tập trung vào nội dung đoạn đối thoại giữa hai cô gái kia.

Kết quả không nghe thì không biết, vừa nghe là giật mình.

Thì ra trong hai người này, có một người chính là người đã lái xe đυ.ng vào anh, hơn nữa, không biết vì sao đối phương hình như rất sợ cảnh sát nên không báo cảnh sát, lập tức đưa anh đến bệnh viện, còn dùng thân phận của em trai cô để che đậy chuyện này.

Vì thế, anh bất giác nghĩ, chẳng lẽ người gây ra họa kia lại là tội phạm bị truy nã sao? Nếu không, sao cô lại sợ cảnh sát như vậy? Thậm chí, hình như ngay cả khi bạn của cô đưa ra ví dụ một trăm vạn tiền bồi thường, cô cũng vẫn do dự, thật là khiến người ta khó hiểu.

Có điều, chuyện này cũng không liên quan đến anh ——

Không đúng, chuyện này liên quan đến anh quá đi chứ, quả thật đúng là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu, anh đang lo không có nơi để cho anh dừng chân ẩn thân, không ngờ mới ngủ gật đã có người đưa gối đầu, thật sự là quá tốt rồi!

Trong nháy mắt, một kế hoạch đã được hình thành trong đầu anh.

“Ưm~” Anh khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở mắt.

Mơ hồ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, Lí Bội vừa quay đầu đã nhìn thấy bệnh nhân đầu quấn đầy băng gạc đã mở mắt.

“Anh ta tỉnh rồi.” Cô lập tức nói với Trương Nhân Tịnh – người vẫn còn chưa phát hiện ra.

Nghe vậy, Trương Nhân Tịnh vừa khẩn trương vừa kinh hãi chậm rãi bước về phía giường bệnh, cả người cứng lại, thận trọng nói với người bị hại nằm trên giường: “Hi, anh đã tỉnh rồi. Anh cảm thấy thế nào, có còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cô là ai? Đây là đâu?” Người đàn ông trên giường mờ mịt nhìn cô hỏi, sau đó xoa đầu nói: “Đầu của tôi thật là đau, tôi….là ai?”

Trương Nhân Tịnh trừng lớn hai mắt, gương mặt nhất thời lộ rõ vẻ không thể tin được.

“Anh nói cái gì? Anh hỏi tôi anh là ai? Chẳng lẽ anh quên anh là ai sao?” Cô nóng nảy hỏi, không biết làm thế nào đành quay đầu nhìn Lí Bội một cái.

Lí Bội cũng có vẻ mặt kinh hãi, không thể tin được.

“Cô là ai? Tôi….là ai vậy? Tại sao tôi không nhớ gì cả? Tại sao?” Người đàn ông ôm đầu, lộ rõ vẻ khổ sở.

“Móa” Trương Nhân Tịnh hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản mình nói tục, tại sao cô lại gặp phải loại chuyện như thế này đây?

“Mình đi gọi bác sĩ tới đây!” Lí Bội nói với cô xong liền vội vã xoay người rời đi.

“Anh hãy tỉnh táo lại đã, anh bị đυ.ng xe, đầu va ——” Trương Nhân Tịnh hít một hơi thật sâu, nói.

“Đυ.ng xe?”

Cô cả kinh, bỗng chốc nhớ tới mình đã nói dối bệnh viện, vội vàng sửa lời, “Không phải, tôi nói sai, là ngã nhào cụng đầu. Ngã từ trên cầu thang xuống nên đầu mới bị thương phải vào bệnh viện, đến nỗi anh không nhớ nổi mình là ai… Chuyện này…Chuyện này ——”

“Nhân Tịnh, bác sĩ tới rồi.” Lí Bội xuất hiện rất đúng lúc.

“Bác sĩ tới, trước hết để bác sĩ kiểm tra một chút đã.” Vẻ mặt cô như người vừa thoát chết, vội vàng lui lại nhường đường cho bác sĩ.

“Cậu đã tỉnh, nghe nói cậu không nhớ tên của mình? Tôi xem một chút.” Bác sĩ nói xong liền tiến hành kiểm tra sơ bộ.

“Thế nào rồi, bác sĩ? Tại sao lại xảy ra chuyện này, vừa rồi không phải đã nói em tôi bị thương không nặng sao? Tại sao lại bị mất trí nhớ?” Nhìn bác sĩ kiểm tra một lượt, Trương Nhân Tịnh không đợi được liền lên tiếng hỏi.

“Có lẽ là di chứng của việc đầu bị va chạm, tình huống như thế này cũng hiếm gặp. Trong cái rủi còn có cái may, cậu ấy vẫn nhận thức được mọi thứ xung quanh, cuộc sống sinh hoạt, không có vấn đề gì.” Bác sĩ nói.

“Vậy là có ý gì?” Trương Nhân Tịnh nghe nhưng hoàn toàn không hiểu. “Vậy rốt cuộc, lúc nào thì em tôi mới khôi phục trí nhớ? Có thể không phục được không? Sẽ không mất trí nhớ vĩnh viễn chứ?” Nếu vậy, cô nên làm sao đây?

“Tất cả đều cần phải quan sát thêm mới trả lời cô được.” Bác sĩ nói.

“Phải quan sát bao lâu?”

“Tùy vào tình hình thực tế.”

“Bác sĩ, căn bản là bác sĩ vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi!” Cô không nhịn được cả giận nói.

“Muốn bệnh nhân khôi phục trí nhớ, người thân của bệnh nhân là quan trọng nhất. Cô có thể nói chuyện phiếm với cậu ấy, kể về những chuyện đã xảy ra, đưa cậu ấy tới những nơi cậu ấy thường đi hoặc thích đi, bất kỳ phương pháp nào có thể giúp cậu ấy khôi phục trí nhớ thì đều có thể thử.” Bác sĩ bình tĩnh nhìn cô.

Trương Nhân Tịnh không thể phản bác được.

“Bác sĩ, nếu như chúng ta không làm gì cả, trí nhớ của cậu ấy có thể tự khôi phục được không?” Lí Bội mở miệng hỏi, bởi vì ở đây chỉ có cô biết Trương Nhân Tịnh vốn dĩ không phải là người thân của tên kia, hơn nữa tên của đối phương là gì cũng không ai biết.”

“Không phải không có khả năng đó.”

“Nghĩa là có thể, đúng không?” Cô gấp gáp hỏi.

Bác sĩ khẽ gật đầu. “Tóm lại phải quan sát kỹ rồi nói.”

“Vậy phải nằm viện quan sát sao?” Trương Nhân Tịnh cau mày hỏi. Nếu như nằm viện, cô sợ chuyện thân phận sớm muộn gì cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng, còn nữa, nếu không dùng thẻ bảo hiểm y tế thì cô sẽ không gánh nổi tiền viện phí mất.

“Nếu như không váng đầu, nôn mửa hoặc không có triệu chứng không thoải mái thì có thể xuất viện, dù sao quay về nơi quen thuộc cũng có lợi cho việc khôi phục trí nhớ của cậu ấy. Tuy nhiên, nếu như có xuất hiện bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào, các cô phải lập tức đưa cậu ta đến bệnh viện, biết không?” Bác sĩ nghiêm túc dặn dò.

Thêm Bình Luận