Chương 2

Buổi tối Tống Uyển Ngọc vội xong trở về, Lưu mụ mụ không ngừng hỏi:

“Không phải hắn phát hiện? Ngài không ở trước mặt hắn lộ ra dấu vết?”

“Nếu hắn phát hiện, hẳn là từ ta muốn Tống phủ đưa đồ, ngược lại đưa ta làm gì?”

Lưu mụ mụ khẩn trương vô cùng, “Một khi bị phát hiện, ngài ngàn vạn cầu hắn, nếu nháo đến quan phủ, chúng ta đều phải treo cổ!”

Tống Uyển Ngọc cũng biết việc này không phải nhỏ, “Ta đã biết.”

Y cho Lưu mụ mụ đi nghỉ ngơi, còn mình đến phòng rửa mặt tắm gội.

Hôm nay Hứa Nhất Minh về trễ, hắn đi cửa hàng thành Tây, về phủ cách cửa hông càng gần, kêu mã phu ngừng xe, hắn vào phủ, cho bọn hạ nhân từng người trở về nghỉ ngơi, một mình trở về viện phía Đông.

Mới vừa đi, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, từ nơi này về viện mình, vòng một chút, là có thể đi qua Tây viện của Tống Uyển Ngọc.

Thời gian này, Tống Uyển Ngọc hẳn là đã từ thư phòng trở về, chuẩn bị nghỉ ngơi, hơn nữa trễ như thế, hắn nên tị hiềm, không thể lại đi tìm nàng.

Trong đầu Hứa Nhất Minh nghĩ như thế, dưới chân lại không chịu khống chế hướng Tây viện đi đến.

Hạ nhân trong Tây viện rất ít, chỉ có bà vυ" của hồi môn của Tống Uyển Ngọc, hai nha hoàn. Lúc này chỉ có chủ phòng còn sáng đèn, cửa sổ không đóng kín, khe hở lộ ra một tia ánh sáng cùng tiếng nước.

Tống Uyển Ngọc đang tắm.

Hắn vừa nghe tiếng nước liền cảm thấy không ổn, nhưng tầm mắt lại theo bản năng lập tức tìm được cửa sổ ánh đèn chiếu ra. Hắn giống như trứ ma, nhẹ nhàng tới gần, liền bị cảnh sắc bên trong hút lấy.

Tống Uyển Ngọc ngồi ở bồn tắm đối diện hắn, bồn tắm còn không cao đến bộ ngực, nước cũng khó khăn lắm qua vòng eo.

Tóc vén lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, nhũ tròn trịa, eo mảnh khảnh, hắn nhìn không sót gì.

Hứa Nhất Minh tham lam nhìn, trong lòng lại phỉ nhổ bản thân. Tuy trong lòng ta ái mộ nàng, nhưng rình coi nữ tử không phải việc quân tử nên làm.

Hắn nói cho chính mình nên đi, không thể nhìn lén, dưới chân lại vô luận như thế nào cũng dời không ra. Hai mắt chỉ biết dính vào trên người nàng, nhìn da thịt nàng tuyết trắng tinh tế, nhìn vυ" nàng tròn trịa non nớt, nhìn đến trong lòng nóng lên.

Lúc này, Tống Uyển Ngọc xoa tẩy xong thân trên, đối diện hắn mở chân ra.

Hứa Nhất Minh đầu tiên là không tự giác bước về phía trước một bước, như dính trên cửa sổ, tiện đà cả kinh hít một hơi.

Tống Uyển Ngọc là nam tử?!

Hắn còn chưa kinh ngạc xong, lại nhìn rõ ràng hơn chút, phía dưới không chỉ có dươиɠ ѵậŧ nam tử, còn có nhục huyệt nữ tử.

Hắn ngơ ngác, mà Tống Uyển Ngọc bên trong cũng không biết trong lòng Hứa Nhất Minh sóng to gió lớn như thế nào. Y lo tùy ý xoa tẩy, chà xát thịt hành mình hồng nhạt mềm rũ, lại tách ra hoa huyệt rửa rửa.

Hứa Nhất Minh nhìn động tác y, tầm mắt hận không thể hóa thành nước chui vào nơi sâu thẳm kia.

Hắn ý thức được mình hạ lưu, mặt đỏ lên, khϊếp sợ lúc đầu rút đi, trong lòng thế rung động lợi hại. Đầu hiện lên vô số ý tưởng hoang đường lớn mật, không chớp mắt mà nhìn người ta rửa sạch nơi riêng tư, chờ Tống Uyển Ngọc tẩy xong đứng dậy lau mình, mới trộm trốn.

Ngày thứ hai, kho Tống Uyển Ngọc dùng cơm sáng chưa thấy Hứa Nhất Minh, hình như sớm ra cửa. Y không để ý, cơm nước xong, như thường lệ ra ngoài xem sinh ý cửa hàng, tối trở về dùng cơm, lại đến thư phòng tính toán sổ sách.

Chỉ là y mới ngồi trong chốc lát, Hứa Nhất Minh liền tới rồi.

“Đại Lang, hôm nay ngươi trở về thật sớm.”

Tống Uyển Ngọc còn không nghĩ sớm như thế đi về, cầu tình:

“Ta mới tiến vào đâu.”

Trong viện Hứa Nhất Minh còn có tiểu thư phòng, y lại không có.

Hứa Nhất Minh không như thường lui tới xa xa đứng ở cửa cùng y nói chuyện, mà là đóng cửa lại.

Tống Uyển Ngọc lập tức ngửi ra một tia bất đồng, thấp thỏm bất an đứng lên.

Hứa Nhất Minh đi tới, đi đến chỉ cách một bước, mới nói:

“Ta có lời muốn nói.”

Tống Uyển Ngọc đã ra một thân mồ hôi lạnh.

Lấy lễ tiết Hứa Nhất Minh ngày thường, tuyệt không sẽ cùng tiểu nương cách gần như thế nói chuyện.

Nhất định là hắn phát hiện cái gì.

Tống Uyển Ngọc run rẩy, thấp giọng hỏi:

“Đại Lang muốn nói cái gì?”

Hứa Nhất Minh trên cao nhìn xuống.

“… Tống Tĩnh Ngọc?”

Tống Tĩnh Ngọc bị chọc thủng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.

Hứa Nhất Minh vội tiến lên một bước, ôm, đỡ y đứng vững.

Tống Tĩnh Ngọc miễn cưỡng đứng yên, cúi đầu nhỏ giọng:

“Đại Lang, Tống Tĩnh Ngọc là đệ đệ ta, con vợ lẽ nhà ta, năm trước mới vừa mất.”

Hai người cách rất gần, lúc này nội tâm Tống Tĩnh Ngọc hoảng loạn, cũng không phát hiện không ổn, mà Hứa Nhất Minh tiến đến bên tai.

“Ngươi không cần gạt ta, ta nhìn qua thân thể ngươi.”

Hắn cười, mặt còn có chút hồng, mà mặt Tống Tĩnh Ngọc trắng bệch, cũng không chú ý tới.

Hứa Nhất Minh tiếp tục, “Ăn tết tỷ ngươi cùng một thư sinh nghèo tư bôn, ngươi mới thế thân nàng.”

Tống Tĩnh Ngọc nghe hắn nói như vậy, liền biết hắn đã điều tra rõ ràng, lập tức từ bỏ giảo biện, bùm một tiếng quỳ trước mặt hắn:

“Đại Lang! Không không, Hứa công tử, cầu xin ngươi phóng ta một con ngựa, ta không phải muốn cố ý lừa gạt các ngươi, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa bồi thường Hứa gia……”

Hứa Nhất Minh hoảng sợ, vội vàng muốn đi dìu y, nhưng nghe y nói lại ngừng, chỉ nửa ngồi xổm trước mặt y:

“Làm cái gì đều có thể?”

Tống Tĩnh Ngọc sửng sốt, giương mắt nhìn sắc mặt hắn.

Hứa Nhất Minh rút ra khăn tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán cùng chóp mũi y, nhẹ giọng:

“Ta muốn ngươi bồi ta ngủ đâu?”

Tống Tĩnh Ngọc khó có thể tin trừng lớn mắt, lập tức mặt đỏ lên, nói:

“Tuy ta là thế thân, nhưng cũng là tiểu nương ngươi.”

Sắc mặt Hứa Nhất Minh tối sầm lại, nói:

“Ngươi là thế thân, liền không phải tiểu nương ta, tỷ tỷ ngươi mới là.”

Môi y phát run, “Nhưng gả vào chính là ta. Mấy tháng tới nay, cũng vẫn luôn coi ngươi là, là tiểu bối đối đãi. Đại Lang, nếu ngươi còn nhớ rõ ngày thường ta đối đãi ngươi, cầu ngươi không cần làm nhục ta như thế……”

Hứa Nhất Minh không muốn nghe, một tay bế y lên đặt trên bàn, giả ý uy hϊếp:

“Ngươi muốn bồi ta ngủ, hay muốn bị đưa đi quan phủ?”

Tống Tĩnh Ngọc còn muốn giãy giụa, Hứa Nhất Minh một tay kéo ra tiểu sam, trực tiếp từ dưới yếm duỗi tay đi vào, bắt được hai luồng mềm mại không quá rõ ràng.

Thân mình Tống Tĩnh Ngọc run lên, giống như lập tức bị lấy máu, hai tay nắm cổ tay hắn, lại không đẩy được, gấp đến độ nức nở:

“Đại Lang, đừng như vậy.”

Hứa Nhất Minh ổn định hơi thở, làm mình trấn định, bàn tay to bao một đôi vυ" mềm mại, lòng bàn tay cọ đầṳ ѵú, khıêυ khí©h vuốt ve.

Tống Tĩnh Ngọc mềm chút, gương mặt bay lên hồng triều, cắn môi.

Hứa Nhất Minh tiến đến bên tai y, “Ngọc Nhi, ta muốn ngươi đã lâu.”

Tống Tĩnh Ngọc vội vàng quay đầu đi không nghe, như bị hắn làm bẩn lỗ tai.

Nam nhân đuổi theo:

“Ngươi gả lại đây lâu như thế cũng chưa kinh nhân sự, không bằng ta dạy ngươi.”

Tống Tĩnh Ngọc lắc đầu, nhỏ giọng, “Không cần, không cần.”

Hứa Nhất Minh xoa vυ" thành các loại hình dạng, không nhẹ không nặng. Nhũ thịt trắng nõn như tràn ra khe hở ngón tay, hắn thô nặng thở dốc mang theo nùng liệt tìиɧ ɖu͙© ám chỉ, cả người đều ở trên người Tống Tĩnh Ngọc.

“Ngươi cùng ta ngủ, liền biết chuyện này.”

Tống Tĩnh Ngọc bị xoa càng ngày càng mềm, co rúm lại nói:

“Ta, ta không thể cùng ngươi ngủ.”

“Ngọc Nhi lớn lên huyệt nhi phía dưới không ngứa? Ca ca lấy điểu chọc chọc, có thể làm ngươi sướиɠ đến linh hồn nhỏ bé cũng không còn.”

Hứa Nhất Minh lúc này nói lời thô tục, cùng chính nhân quân tử ngày thường khác nhau như hai người, một sắc phôi hạ lưu, vô sỉ dụ dỗ kế mẫu đơn thuần đáng thương cùng hắn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ giao hoan.

“Ngọc Nhi sờ sờ dươиɠ ѵậŧ ca ca, lớn không? Nhất định có thể thao ngươi chảy nước.”

Tống Tĩnh Ngọc đầy mặt đỏ bừng, sợ tới mức nhỏ giọng dồn dập cự tuyệt:

“Ta không sờ ta không sờ!”

Hứa Nhất Minh lại chú ý tới y trộm kẹp chặt hai chân, có chút khó nhịn cọ, trong lòng vui vẻ, vội thêm hỏa, trầm giọng dọa:

“Bằng không ta liền nháo đến Tống gia, áp giải toàn bộ người tham dự việc tới quan phủ, chịu hình phạt treo cổ.”

“Không!”

Tống Tĩnh Ngọc bị hắn bức cùng đường, sắp rơi lệ, ngẩng đầu nhu nhược đáng thương cầu xin:

“Đại Lang, vô luận thế nào ngươi đều muốn mệnh ta sao?”

Tuy hắn vừa đấm vừa xoa một hai phải làm y đồng ý cùng mình tư thông lâu dài, nhưng bị người trong lòng nhìn như thế, rốt cuộc nhịn không được mềm lòng, hôn khóe mắt y.

“Ta nơi nào bỏ được. Ngọc Nhi, ngươi nghe ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Tống Tĩnh Ngọc nan kham cúi đầu, không trả lời.

Hứa Nhất Minh đánh giá sắc mặt y, tay nhẹ nhàng buông lỏng, tay Tống Tĩnh Ngọc nắm cổ tay hắn rũ xuống.

Tâm hắn kinh hoàng không thôi, thử nhẹ giọng hỏi:

“Ngọc Nhi, ngươi nguyện ý?.”

Mặt Tống Tĩnh Ngọc hồng đến lấy máu, nam nhân rút dây yếm sau lưng, y không ngăn cản nữa, mà là nhắm mắt lại.

Hứa Nhất Minh đại hỉ, đột nhiên cúi đầu hôn môi y, một tay xoa vυ" y, một tay nhấc váy lên cởi ra. Bàn tay to tìm được huyệt khẩu, nơi đó quả nhiên đã bị khıêυ khí©h ướt dầm dề. Hắn vội vàng xoa hai mảnh hoa môi, hai ngón tay cắm vào, thế nhưng chặt đến khó có thể tiến vào.

Tống Tĩnh Ngọc bị động tác hắn hung ác sợ tới mức cả người phát run, lập tức kẹp chặt đầu ngón tay nam nhân, đáng thương nhỏ giọng xin tha:

“Đại Lang, đừng ở chỗ này lộng, sẽ bị người phát hiện.”

Hứa Nhất Minh dồn dập thở dốc, ở trước ngực y hút thật mạnh ra vài đạo hồng ấn.

“Được, được, chúng ta đến phía sau.”

Hắn nhặt y phục dưới đất, bước nhanh đi đến trắc gian thư phòng, bên trong có giường nệm dùng giờ ngọ (11 đến 13 giờ trưa) nghỉ ngơi.