Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không?

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay cả thủ trưởng khu căn cứ khác sau khi nghe đến sự tích của anh cũng đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn cướp anh đi.

Lần này Lý tướng quân phái cô ta tới an ủi, còn cố ý đưa quân y đi theo, cũng là lo lắng Lạc Dã thật sự sẽ bị cạy đi, muốn biểu hiện một chút sự quan tâm của chính mình với anh, thuận tiện thu nạp anh.

Lý Đồng điều chỉnh lại tâm tình của bản thân xong, tận lực biểu hiện việc công xử theo phép công, nói: “Nghe nói khi cậu chiến đấu với ma khuyển đã bị thương, Lý tướng quân để quân y tới xem, này là một ít đồ bổ với vật tư, là khen thưởng của việc cậu đã đánh chết biến chủng.”

“Đây là quy định của căn cứ, chỉ cần là người lập công đều sẽ có, cậu còn có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần trong phạm vi căn cứ thỏa mãn được thì đều sẽ tận lực thỏa mãn cậu.”

“Tuy rằng cậu không cần quân hàm với công huân, nhưng Lý tướng quân để tôi đưa cái này cho cậu. Với cái này, cậu có thể tùy thời điều động chỉ huy các đội ngũ dưới cấp Trung Đoàn, và toàn bộ các sĩ quan và nhân viên an ninh dưới cấo trung đoàn sẽ vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh chiến đấu.”

Cấp Trung Đoàn, tương đương với quân hàm Đại tá hoặc Trung tá, đối với một người mới thì đây quả thực là vinh dự lớn lao, cũng là trường hợp đầu tiên từ trước đến nay.

Hơn nữa cái đặc quyền này thật sự rất lớn, nhìn ra được Lý Nghiêm đang cực lực mượn sức anh.

Lý Đồng đem một cái hộp đựng huy chương đặc chế để lên bàn, cái huân chương này vẫn là Lý tướng quân trái lo phải nghĩ mãi, suy nghĩ một đêm mới cho người nhanh chóng định chế ra, độc nhất vô nhị, trong cả Cổ Lâu chỉ có một cái.

Dù được vinh dự như vậy nhưng Lạc Dã vẫn như cũ, mắt còn không nâng lên một chút nào, chuyên chú nhìn vào bàn cờ tướng đã đi một nửa ở trên bàn...

Bàn cờ quân cờ để chỗ lõm giữa bàn đá, trên mặt bàn cờ chính là một mặt thủy tinh công nghiệp trong suốt, bằng vào nam châm để có thể di động quân cờ, cũng có thể mở ra, nâng bàn cờ lên, chỉ một cái bàn đá nhưng đã chứa đựng rất nhiều điều bí ẩn.

Mà một nửa trận cờ kia, đại khái là chủ nhân trước thiên tai đã lưu lại.



Vi Hào cầm lấy cái huân chương kia xem, đừng nói, nó còn khá đẹp, huy chương màu kim hồng, một ngọn lửa ở giữa hồng tâm, mặt trái còn tinh tế mà khắc một chữ “Dã”

nho nhỏ, đại biểu cho huy chương chuyên dụng.

“Cái này tôi thay cậu ấy nhận lấy.” Vi Hào không khách sáo mà cất vào túi quần chính mình.

Với tính cách của Lạc Dã, tất nhiên là sẽ khinh thường mấy thứ này, nhưng mà để anh em tới thay anh suy nghĩ một chút, không cần và không có là hai chuyện khác nhau, nói không chừng về sau còn có thể dùng tới, bàn tay vàng lớn như vậy, không nhận cũng phí.

Lý Đồng thấy Lạc Dã từ đầu đến cuối đều không quan tâm nhưng cũng chưa nói gì, dù sao đồ vật cô ta đã đưa đến, người nhận có phải bản thân cậu ta không cô cũng không quản không được.

Cô ta còn có một chuyện, nhìn về phía vị quân y kia: “Bác Vương, phiền bác xem vết thương cho cậu ta một chút.”

Bác sĩ Vương lên tiếng, cầm hòm thuốc chuẩn bị qua đây, lúc này Lạc Dã mới có một chút phản ứng, thanh âm lãnh đạm xa cách như cũ vang lên: “Không cần.”

Quân y đành phải dừng lại, khó xử nhìn về phía Lý Đồng.

Lý Đồng cắn môi: “Đây là ý của Lý tướng quân.”

Lạc Dã kỳ quái liếc cô ta một cái, không rõ là việc này là ý của ai thì có quan hệ gì: “Không cần.”



Vi Hào nhìn trong chốc lát, sợ cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ý của A Dã là miệng vết thương đã xử lý qua rồi, cậu ấy không cần bác sĩ, cảm ơn sự quan tâm của tướng quân.”

Vi Hào biết Lạc Dã không thích người khác chạm vào mình, đây là một là thói ở sạch, còn một nguyên nhân khác chính là trên người anh có dị hỏa, đôi khi không khống chế được sẽ làm người khác bị thương.

Lý Đồng rốt cuộc cũng nhịn xuống, cô ta hít sâu một hơi, nói với Lạc Dã: “Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, nhưng tôi vẫn rất ghét cậu.”

Nói xong liền mang theo quân y rời đi.

Vi Hào cười ha ha, cảm thấy mấy lời cuối cùng của trung úy Lý toàn là làm điều thừa, rốt cuộc thì cô ta thích hay ghét thì đối với Lạc Dã căn bản cũng không có gì quan trọng.

Sau khi người đi, Vi Hào mở một đống đồ vật bọn họ đem lại đây ra xem, đều là một ít đồ ăn đồ dùng, cực kỳ phong phú. Vừa rồi trước lúc vào cửa anh ấy còn nhìn thấy có hai vị binh lính khiêng một l*иg gà sống vào bếp, mỹ kỳ danh là đồ ăn khen thưởng cho Lạc Dã bổ thân thể, dưỡng thương, dưới tình hình đồ ăn khan hiếm này thì cũng thật là xa xỉ.

Tuy có vài phần lấy lòng, nhưng Lạc Dã cũng là có công được lộc, lấy cũng không ngại tay chút nào.

Vi Hào lấy ra một bao thịt bò khô đặt lên bàn, để Lạc Dã ăn cho đỡ buồn miệng, sau đó bản thân mang theo một đống đồ vật đi về phía phòng bếp, chuẩn bị gϊếŧ gà bồi bổ thân thể cho anh.

Tuy rằng trù nghệ của anh ấy không ra gì nhưng vẫn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn được, chờ tới khi mẹ Chu về thì có thể làm cơm chiều.

Bởi vì Lạc Dã lập công lại bị thương, đội trưởng trung khu đặc biệt chiếu cố bọn họ một chút, gần nhất là đặc biệt sắp xếp cho bọn họ tuần tra ở trong khu an toàn, cho một chút thời gian nghỉ.

Lúc này những người khác cũng nên thay ca trở về rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »