Chương 13

"Cha?"

“Ồ, Elliot. Thật xin lỗi vì đã đánh thức con giờ này ”. Alexei lúng túng cười.

Elliot ngáp và vươn vai. Cậu bé mở rộng vòng tay hướng tới cha cậu, trong đôi mắt còn ngái ngủ mang theo ý muốn được cha ôm ấp. Alexei khéo léo bế con trai lên, tầm mắt vô tình va phải chiếc cốc rỗng trên bàn. Nhìn theo dấu vết của chất lỏng màu nâu đã khô lại ở đáy cốc, có vẻ như đó là một cốc ca cao.

“Chắc hẳn Meg đã cho con uống ca cao trước khi đi ngủ, phải chứ?”

Khẽ vỗ lưng Elliot, Alexei nói với giọng điệu phức tạp.

Mặc dù những tình tiết đáng ngờ liên quan đến gia đình Londini ngày càng nhiều…

‘Nhưng với Elliot ... Ta rất mừng vì Meg đã ở đây.’

Không giống như Anriche, người vô tâm với mọi thứ xung quanh, Meg luôn đối xử với Elliot với một nụ cười ấm áp. Elliott sẽ cô đơn biết bao nếu không có Meg…

Nhưng ngay sau đó, Elliot lắc đầu.

"Cốc cacao đó không phải là do Meg mang đến đâu ạ."

"Vậy sao?"

"Mẹ đã mang nó đến cho con đấy ạ."

"… Anriche?"

Vào lúc đó, bàn tay của Alexei đang vỗ lưng cậu bé khựng lại.

Tại sao cô ấy mang cho thằng bé món cacao yêu thích dù luôn không thèm để ý đến nhóc?

Sau một lúc, Alexei điều chỉnh lại biểu cảm của mình, mỉm cười.

“Được rồi. Vậy con đã vệ sinh răng miệng sạch sẽ chưa? "

"Tất nhiên là rồi ạ." Elliot đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.

Alexei nhìn kỹ Elliot, đặt con trai mình trở lại giường.

"Tốt. Muộn rồi, con nên đi ngủ tiếp đi thôi.”

(Má, mắc gì đánh thức người ta dậy hỏi hỏi cái xong bảo muộn rồi ngủ đi ー_ー)

Alexei tiếp tục vỗ lưng Elliot ru cậu bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trở lại. Alexei cuối cùng cũng rời đi sau khi đặt một nụ hôn lên đôi má hồng hào của cậu.

"… Anriche, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì?"

Trên trán Alexei hằn lên nếp nhăn đầy suy tư.

Những hành động của Anriche ngày hôm nay thật kỳ lạ. Cách cô ấy đưa Liliana về và chăm sóc cô bé rất ân cần và chu đáo, và còn mang cacao cho Elliot…

"Cô ấy hơi khác so với trước đây..."

Alexei lại rơi vào trạng thái mâu thuẫn với đầy nghi ngờ và bối rối. Anh thật sự không biết cô ấy đang nghĩ cái quái gì nữa.

Người phụ nữ này thực sự là Anriche sao?

Một người phụ nữ kiêu ngạo, ngông cuồng, luôn luôn coi mọi người xung quanh là những loại sậu bọ thấp kém, nhìn đời bằng nửa con mắt.

Một ả đàn bà không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài bản thân cô ta cả.

Dù đã thất vọng vô số lần, nhưng thật nực cười khi thấy bản thân lại tiếp tục hi vọng mọi thứ sẽ thay đổi khi chỉ thấy chút chuyện nhỏ như thế này…

“…Phù.” Một hơi thở ngắn bật ra khỏi môi Alexei.

Mọi hi vọng về Anriche dường như đều là vô ích.

Dù sao đi chăng nữa, không có thứ gì có thể khiến cô ấy thay đổi được.

Anh đi ra khỏi phòng Elliot với bao mệt mỏi và bất lực hội tụ trong ánh mắt, dường như còn có một chút thất vọng...

***

Mặt trời đã lên cao, từng tia nắng vàng ấm áp lan toả khắp không gian, len lói qua những ô cửa sổ rọi vào căn phòng của Anriche. Anriche lim dim đôi mi, chợt cảm thấy vòng tay mình có chút ấm áp, hơi nặng. Anriche choàng tỉnh giấc.

“… Liliana?”

Khi cô cất tiếng gọi Liliana, cô bé lập tức ngẩng đầu lên và mỉm cười với Anriche.

“Phu nhân, chào buổi sáng ạ, phu nhân ngủ ngon không ạ?"

"Ta rất tốt, còn con thì sao, con ngủ ngon chứ?" Nhớ lại những chuyện ngày hôm qua, Anriche cũng mỉm cười với đứa trẻ.

Khi cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mềm mại của Liliana, cô bé nắm lấy tay cô xoa xoa nhẹ như một chú cún nhỏ.

"Con có muốn rời giường dùng bữa sáng bây giờ không?"

"À,cũng bình thường ạ. Có lẽ là do tối qua con đã ăn quá no nên bây giờ con vẫn chưa có đói lắm ạ.”

"Hmm, thật không?”

Chà, hôm qua bọn họ đúng thật là đã ăn tối khá muộn. Hơn nữa, cô bé không phải còn uống thêm một cốc cacao trước khi đi ngủ nữa.

Liliana gật đầu.

"Vậy thì, hôm nay Liliana muốn làm gì?"

"Con ạ?" Liliana tròn mắt mở to.

"Mình muốn làm gì nhỉ?"

Đây là một câu hỏi khó cho cô bé.

Bởi từ trước đến nay, chưa có ai hỏi Liliana thực sự muốn làm gì.

Liliana trầm ngâm một lúc, cẩn thận mấp máy môi.

“Con… muốn dành thời gian ở bên phu nhân ạ.”

"Con muốn dành thời gian để ở với ta?"

"Vâng ạ. Với con chẳng có chuyện gì quan trọng hơn ở bên cạnh phu nhân đâu ạ”. Liliana kiên quyết gật đầu.

Anriche lo lắng trong giây lát, nhẹ nhàng vỗ đầu Liliana

."Vậy thì, hôm nay chúng ta sẽ nướng bánh nhé?"

Anriche đưa ra gợi ý khi chợt nhớ về biểu cảm hào hứng của Liliana ngày hôm qua khi biết món tráng miệng là bánh quy sô cô la. Quả nhiên khi nghe lời đề nghị của cô, ánh mắt của cô bé dần lấp lánh mang theo chút mong chờ khó giấu.

"Làm bánh quy? Với người ạ?"

“Phải, nếu con không muốn thì…”

“Không, con nghĩ vậy đâu ạ. Đây là một điều tuyệt vời! Con nghĩ ngày hôm nay sẽ rất vui!” Liliana hào hứng cao giọng mà cô bé không hề nhận ra.

Sau đó, như thể bị ngạc nhiên bởi tông giọng cao hơn thường ngày của mình, cô bé lo lắng nhìn vào mắt Anriche.

Anriche nhắm mắt lại khẽ lắc đầu, ý muốn nói rằng cô bé không cần phải lo lắng như vậy.

“Được rồi, vậy thì trước tiên hãy rời giường đã. Con không thể cứ nằm trên giường mãi được.”

"Vâng vâng, con dậy ngay đây ạ!" Liliana nhanh chóng nhảy ra khỏi giường.

Anriche theo sau bước chân cô bé và bước chân ra khỏi giường, dùng tay với Liliana lại.

"Trước khi xuống bếp, chúng ta đi vệ sinh răng miệng và rửa mặt đã nhé?"

"Vâng, thưa phu nhân!" Cô bé chạy đến chỗ Anriche.

Bộ dạng của cô bé giống như một chú gà con lon ton theo sau một con gà mẹ vậy, Anriche đã bật cười thành tiếng.

***

Khi cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Anriche nhìn thấy một con búp bê trong tay của Liliana.

Khi mua y phục cho Liliana ở cửa hàng quần áo, Anriche đã mua con búp bê cho cô bé như một món quà gặp mặt.

Anriche hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

"Tại sao con lại mang theo con búp bê vậy?"

"Dạ? Đó là vì đây là một món quà vô cùng quý giá người đã tặng cho con ạ”. Liliana đáp lại với nụ cười chân thành.

“Bất kể khi nào ở bên cạnh người, con sẽ cố gắng mang theo con búp bê này ạ.”

"Tại sao vậy?"

"Chắc là vì mỗi lần con nhìn thấy con búp bê này con sẽ nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên giữa con và người, nó thật sự là một ngày vui nhất của con từ trước đến giờ đấy ạ."

Trước những lời nói đáng yêu quá mức của cô bé, Anriche đỏ mặt dùng tay che miệng lại.

"Liliana của chúng ta thật dễ thương mà, suy nghĩ cũng rất khác nha."

Trong đầu Anriche gào thét.

Rồi cô thấy Elliot đang cười toe toét ở trước cửa.

"Ôi Chúa ơi, Elliot sao?" Anriche mở to mắt.

Một đứa trẻ thường không bao giờ đến gần phòng ngủ của cô giờ đã ở đây từ lâu.

Cô tự hỏi tại sao cậu nhóc lại đến đây. Elliot cứng ngắc ngẩng đầu lên, nuốt một ngụm nước bọt khô khốc.

"Con đến để nói lời cảm ơn."

"Cảm ơn? Vì sao vậy?"

Elliot chợt cúi đầu làm Anriche càng hoang mang hơn.

"Cảm ơn mẹ ngày hôm qua đã mang cacao đến cho con ạ."

…Thằng bé thật sự đến đây để cảm ơn mình?

Khi Anriche nghiêng đầu nghĩ ngợi, Liliana đã xuất hiện trước mặt Elliot và mở lời chào cậu bé.

"Chào buổi sáng, Thiếu gia Valois."

"…Xin chào."

Elliot giả vờ không quan tâm đến Liliana. Cậu bé cố tình nhìn xuống chân mình trong khi đáp lại. Tuy nhiên, cổ cậu bé đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

"Aha."

Vào lúc này, một nụ cười vui tươi nở trên môi Anriche. Nhìn cảnh tượng này, có vẻ Elliot khá thích cô bé kể từ lần đầu tiên cậu nhóc nhìn thấy Liliana.

"Hoá ra “đến để nói lời cảm ơn vì cacao” chỉ là một cái cớ để đến gần Liliana thôi ha."

Có lẽ Elliot muốn gặp Liliana một lần nữa nên đã hạ quyết tâm ghé qua phòng của Anriche. Chà, ngay cả trong tiểu thuyết gốc, hai đứa cũng là cặp đôi yêu đương ngọt ngào và nồng nàn đến mức chẳng thể tách rời…

Anriche tò mò quan sát hai đứa trẻ.

Elliot đang nhìn chằm chằm vào con búp bê của Liliana. Cậu bé quá xấu hổ khi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Liliana, cậu bé không biết nên nói gì với cô bé lúc này.

Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình đó, Liliana cẩn thận đưa con búp bê cho Elliot.

“Chà, thiếu gia. Cậu có muốn được ôm búp bê một lần không? ”

"Không, cám ơn. Tôi là con trai…"

"Thì sao…?"

"Con trai chỉ chơi với kiếm gỗ hoặc xe đồ chơi thôi!"

Elliot nhỏ giọng rồi quay đầu đi.

Anriche đang chăm chú nghe cuộc trò chuyện giữa hai đứa trẻ, nheo mắt nói.

“Ôi Chúa ơi, Elliot. Sao con lại nói như vậy?"

"Dạ?"

"Có luật lệ nào đặt ra mà trong đó "con trai chỉ được chơi với kiếm gỗ và xe đồ chơi" không?"

Elliot bỗng trở nên vô hồn.

Anriche hơi nhún vai.

"Một cô bé cũng có thể chơi với một thanh kiếm gỗ hoặc một cỗ xe đồ chơi, và một cậu bé cũng có thể chơi với một con búp bê đấy."

"…Nhưng..."

"Liliana đã đề nghị được một lúc rồi, đừng làm tốn thời gian của vị hôn thê của con, hãy ôm nó nếu con muốn."

Cùng lúc đó, Liliana đưa con búp bê đến vòng tay của Elliot. Sau đó, cô bé nhìn vào ánh mắt của cậu bé ngượng ngùng cười.

Vẻ mặt của Elliot đầy thoả mãn khi nhìn thấy nụ cười tươi mới như hoa nở mùa xuân của cô bé.

"Uh ... hả?"

Sau một thời gian đã trôi qua.

Elliot chợt nhận ra cậu bé đang làm gì. trong suy nghĩ của cậu bé, hành dộng của cậu bé thật ngu ngốc. Cậu nhóc đỏ mặt, vội vàng trả lại con búp bê cho Liliana.

"Được rồi đó." Elliot lẩm bẩm cố tỏ ra vẻ thản nhiên, nhanh chóng chạy đi mất.

Liliana thì thầm với giọng điệu bối rối.

"Thiếu gia Valois bị sao vậy nhỉ?"

"Ta cũng thật thắc mắc nha."

Anriche nhếch mép đáp lại, sau đó đưa Liliana vào phòng bếp.

───────────────────────── ──────── ───────────