Chương 2

1.Chiến lược đầu tiên là nhận nuôi con dâu tương lai.

Anriche nuốt nước miếng khô khốc nhìn cô nhi viện trước mắt.

Nhìn bề ngoài, đó là một trại trẻ mồ côi trông bình thường như bao nơi khác.

Nhưng…

‘Cô nhi viện này chắc hẳn là nơi Liliana đang bị ngược đãi.’

Anriche cắn môi sải bước đi về phía trước cửa trại trẻ mồ côi.

Trên bảng tên treo cạnh cổng chính, dòng chữ ‘Trại mồ côi Londini’ được viết bằng văn tự tao nhã.

‘Londini.’

Anriche đọc cái tên như đang muốn hung hăng nhai nó ngấu nghiến rồi nuốt vào bụng.

Trại mồ côi Londini được quản lý bởi gia đình Nam tước Londini, họ hàng của Liliana.

Đây cũng là nơi mà Liliana, người mất cha mẹ trong một vụ tai nạn, hiện đang sống.

Liliana là con gái duy nhất của gia đình bá tước Aberyt.

Bá tước Aberyt là một người có uy tín lâu đời, mặc dù không có quá nhiều quyền lực.

Gia đình của Công tước Valois cũng đã thiết lập quan hệ bạn bè với gia đình bá tước Aberyt từ lâu. Thông qua mối quan hệ đó, ‘Liliana’ và ‘Elliot’ đã được đính ước với nhau ngay từ những ngày đầu tiên mới chào đời.

Có lẽ nếu cả cha và mẹ cô đều còn sống, Liliana đã trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới này.

‘Nhưng vấn đề là, một tai nạn xe ngựa đột ngột xảy ra.’

Khi cỗ xe trượt trong cơn mưa, Bá tước Aberyt và vợ của ông đã qua đời vào ngay ngày hôm đó.

Alexei vô cùng đau buồn trước cái chết của người bạn thân, Bá tước Aberyt.

Vì vậy, anh cố gắng chăm sóc đứa con gái duy nhất của họ, Liliana, người duy nhất bị bỏ lại và đưa cô đến Vallois.

Tuy nhiên, Baron Londini, một người họ hàng xa của Bá tước Aberyt, đã can thiệp vào.

‘Chúng tôi sẽ chăm sóc Liliana cho đến khi cô bé trưởng thành."

‘Dù thân thiết đến đâu, chúng tôi, những người thân thực sự của con bé, không phải sẽ chăm sóc con bé cẩn thận hơn sao?’

Alexei nghĩ điều đó có lý, vì vậy anh ta giao Liliana cho Nam tước Londini.

Việc Nam tước Londini và vợ gây dựng một trại trẻ mồ côi cũng khiến Alexei khá yên tâm. Vì họ đủ ấm áp để chăm sóc những đứa trẻ mồ côi, anh tin rằng họ sẽ yêu thương cô bé như con gái ruột của mình.

‘Tuy nhiên, lý do thực sự mà Nam tước Londini và vợ quản lý một trại trẻ mồ côi là chính là vì muốn nhận trợ cấp từ đất nước.’ Đôi mắt tím của Anriche trầm xuống.

"Liliana trong bản gốc đã phải sống vật lộn rất khổ sở mãi cho đến khi cô ấy gặp Elliot.’

Cái chính nam tước Londini thèm muốn là tài sản của Aberyt và tình yêu thương của ông ta dành cho Liliana chỉ “lớn” như một cái móng tay của hắn.

Nhưng tài sản của Aberyt đã được Alexei bảo vệ.

Londini đã nhận tiền nhiều lần cho chi phí sinh hoạt của Liliana, nhưng chỉ ở trong một mức giới hạn nhất định.

"Tất nhiên, số tiền nhận được đủ lớn để mở rộng trại trẻ mồ côi ..."

Tên nam tước Londini tham lam không dễ dàng hài lòng được như vậy.

Ngoài ra còn có một số vấn đề vướng mắc về mặt tình cảm.

Nam tước Londini và vợ có cảm giác tự ti sâu sắc đối với Bá tước Aberyt.

‘Londini chính là phụ tá của Aberyt.’

Aberyt, một gia tộc danh giá lâu đời, cũng là người thân cận với Công tước Valois, gia tộc vĩ đại nhất đế chế. Mặt khác, Londini đã lấy tên là ‘Aberett’ và bị coi là một kẻ vô danh trong giới quý tộc.

Bá tước Aberyt coi Nam tước Londini là một trong số ít họ hàng xa của mình.

Nhưng điều đó không quan trọng chút nào với vợ chồng Nam tước.

‘Đó là tất cả những gì họ nghĩ sao?!’

‘Cố tình giả dạng thành một quý tộc ư?’

Đây dường như đã trở thành một thói quen của nhà Londini.

Sau đó, anh ta tìm cách chiếm đoạt tài sản của Bá tước Aberyt và để mặc Liliana cô đơn một mình…

‘Chỉ bằng việc cô bé trông rất giống cha của mình mà bị ngược đãi, tác giả viết cuốn tiểu thuyết này thật đáng giận.’

Liliana mang vẻ đẹp rất giống người cha quá cố của mình, một người đàn ông cực kì tuyệt vời, nhưng điều này dường như chỉ làm cặp vợ chồng Londini càng chướng mắt thêm.

Cuối cùng, sự đố kỵ và ghen ghét từ cặp vợ chồng nam tước Baron đã đổ xuống đầu cô gái trẻ Liliana. Thứ bọn họ làm chính là ngược đãi một đứa trẻ.

‘Được rồi. Đi vào thôi.”

Anriche hít một hơi thật sâu, nhấn chuông.

Ding-dong-ding-dong.

Chờ đợi được một lúc, cô nghe thấy tiếng của một đứa trẻ lại gần cánh cửa mỏng.

“Xin hãy đợi một chút ạ.”

Cạch.

Cánh cửa bật mở, bên trong xuất hiện một bé gái.

Khoảnh khắc ánh mắt cô và đứa bé chạm nhau, Anriche khẽ mở miệng trong vô thức.

“Trời, giờ ta...ta đang nhìn thấy một thiên thần từ trên bầu trời rơi xuống sao?” Anriche ngơ ngác nhìn cô bé.

Cô bé có vẻ chỉ khoảng bảy tuổi nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Mái tóc vàng bồng bềnh và mềm mại được cột lên gọn gàng, đôi mắt to tròn sáng rực rỡ đang nhìn Anriche, cô bé trông như một bông hoa tươi đẹp của mùa xuân vậy.

Anriche muốn nhìn vào lưng đứa trẻ nếu cô có thể.

Nhỡ đâu sẽ có điều gì đó xảy ra?

Đằng sau lưng kia có thể đang che giấu một đôi cánh thiên thần thật sự!

‘Cô bé trông giống chính xác với những gì đã được miêu tả trong tiểu thuyết.’

Cô bé chắc hẳn đang thắc mắc không biết ta đang nói cái gì, nên dừng ngớ ngẩn lại được rồi.

Trước tiên hãy hỏi tên của cô bé.

‘Hoo-ha, Hoo-ha.’

Anriche hít một hơi thật sâu, xoa dịu l*иg ngực đang run rẩy của cô.

Sau đó cô cẩn thận hỏi cô bé.

“Này, con có biết bạn nhỏ nào tên là ‘Liliana’ ở đây không?”

Đôi mắt cô bé mở to sau khi nghe thấy câu hỏi.

“Li-Liliana sao ạ? Con là Liliana….”

Trước câu trả lời hơi chậm chạp của cô bé, Anriche không khỏi có chút cảm giác hồi hộp.

Ta biết mà, không đời nào một đứa trẻ xinh đẹp thế này lại không phải là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết được.

Cứ ngỡ rằng con trai mình là đứa bé đáng yêu nhất rồi chứ, hoá ra con dâu còn đáng yêu hơn gấp vạn lần.

“Ta hiểu rồi, rất vui mừng khi được gặp con. Có Nam trước Londini hay phu nhân ông ta có ở bên trong không?”

Ta nghe nói rằng trẻ mồ côi hiện do vợ của Nam tước Londini nắm quyền vậy nên ít nhất bà ta cũng phải có mặt bên trong.

Anriche bỗng thốt ra mà không đắn đo quá nhiều.

Đó là bởi vì ngay khi năm chữ ‘Phu nhân nam tước Londini’ phát ra, khuôn mặt của Liliana đã tái nhợt đi.

“Tổ..tổng quản của trại trẻ ạ?”

… Tổng quản trại trẻ mồ côi? Đôi mắt Anriche nheo lại, cảm giác khó chịu chạy dọc theo sống lưng.

Anriche nghĩ, cô bé vốn không phải cô nhi trong cô nhi viện, gia đình Londini tự nhận là họ hàng xa của cô bé đã chịu trách nhiệm giám hộ cô bé trước đó rồi, vậy tại sao lại gọi Nam tước phu nhân là tổng quản cơ chứ?

Không phải cô bé nên gọi bọn họ là chú hay dì sao?

“Ừm, đúng...Ta muốn tìm tổng quản.” Anriche khẽ gật đầu.

Sau một hồi để ý thái độ của Anriche, Liliana cẩn thận dò hỏi.

“Ưm, vậy nếu ngài là một viên chức từ một trại trẻ mồ côi khác…."

“Nếu vậy thì?”

“Vậy ngài có thể đừng đưa con đi nơi khác được không?”

Liliana bỗng nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình.

Đôi mắt sáng màu nhìn Anriche run rẩy tuyệt vọng.

"Con nhất định sẽ làm cho phu nhân thất vọng. Con làm việc không được, bất tài, con thậm chí còn chẳng dùng được bàn tay mình vào bất cứ việc gì cả."

Anriche nhìn Liliana với vẻ mặt hoang mang Hồ Quỳnh Hương⊙.☉.

Liliana! Con đang nói cái quái gì vậy?

Trong lúc đó, Liliana vẫn đang cố gắng thể hiện sự vô dụng mà cô bé tự tạo dựng.

"Ưm, con còn ăn rất nhiều nữa. Nếu ngài đưa con đi, sẽ tốn rất nhiều thức ăn. Cái đó ..."

Anriche nhìn chằm chằm vào Liliana, người đang không ngần ngại hạ thấp bản thân.

Khuôn mặt Liliana tràn đầy sợ hãi, giống như Elliot khi đang đối mặt với cô vậy.

Dường như cô bé rất sợ sẽ bị người khác đưa đi.

Sau một hồi lúng túng, Anriche đột ngột hỏi.

“Con đang sợ hãi thứ gì?”

“...Tô...tổng quản trại trẻ.” Liliana cắn môi.

“Bà ấy nói...những trại trẻ mồ côi khác giống như là đang ở dưới địa ngục vậy.”

“Sao cơ?”

"Trẻ em ở đó bị đánh mỗi ngày, và những đứa trẻ không thể làm việc thường bị đánh vào mặt"

Liliana xoắn xuýt ngón tay.

Lảng tránh ánh mắt của Anriche, Liliana nói với một giọng rùng rợn.

"Những đứa trẻ không nghe lời sẽ bị giam trong phòng biệt giam trong vòng một tuần."

“....”

"Bởi vì ở trại trẻ mồ côi này, họ sẽ nhận những đứa trẻ chậm chạp như con, và nếu con bị đưa đi nơi khác thì con chắc chắn sẽ bị đánh đập ..." Liliana cao giọng.

Ôi không, gia đình tên Nam tước chết tiệt kia đã nói cái quái gì với một cô bé bảy tuổi vậy?

Ngày nay chẳng có thể loại trại mồ côi nào điên rồ như vậy cả!

Anriche đang vật lộn với cú sốc lớn này, bỗng bất ngờ nhìn chằm chằm vào Liliana.

Trên người cô bé là một bộ quần áo lấm lem bùn đất có dấu hiệu đã mặc quá nhiều lần.

Cô bé nhỏ và gầy hơn nhiều so với Elliott, mặc dù chúng bằng tuổi, các đầu ngón tay đều chi chít vết thương.

“Đây…”

Đôi mắt tím xinh đẹp trở nên âm trầm.

Câu trên của cô sai rồi, vẫn còn có loại trại trẻ mồ côi như vậy, chính là nơi này!

Một trại trẻ đối xử với trẻ em như rác rưởi.

“Trước hết, ta không phải là người đến từ trại trẻ khác.”

Nghe thấy câu nói của Anriche, Liliana ngước đầu lên nhìn cô.

“Th...thật sao? Vậy tại sao người lại tìm con? Và tại sao người lại muốn gặp tổng quản của trải trẻ vậy?

Liliana lập tức đặt ra vô số câu hỏi liên tiếp nhau.

Cô bé đột nhiên tràn đầy hy vọng, đôi mắt màu lục nhạt của cô bé lóe lên một tia sáng lấp lánh.

Vẻ ngoài của cô bé càng trở nên đáng thương và tội nghiệp hơn trước, Anriche lặng lẽ siết chặt tay.

Con bé xứng đáng được đối xử tốt hơn rất nhiều, không phải loại đối đãi khốn nạn này!

Khi con bé rời khỏi cái cô nhi viện rách nát này, sẽ có rất nhiều người mong đợi và yêu thương con bé.

Nhưng làm sao cô bé có thể biết được những điều này khi chỉ ngày ngày quanh quẩn tại cái nơi này và bị nhồi nhét những chết tiệt như vậy vào đầu và nghĩ rằng việc bị ngược đãi là điều đương nhiên được…

“Đúng rồi, ta tới đây chính xác là để đón con đi.”

“Vâng? Nhưng ngài không phải người đến từ trại trẻ khác mà…”

“À, ta quên mất giới thiệu bản thân rồi.”

Anriche đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Liliana.

Bả vai Liliana trở nên cứng ngắc.

‘Đây là lần đầu tiên...ai đó vỗ đầu mình như thế này.”

Liliana gần như nín thở khi cô bé nhận được sự âu yếm như vậy.

Không hiểu sao, Anriche cảm thấy như có một chiếc lông vũ khẽ cọ vào trái tim mình, hơi nhột.

“Tên ta là Anriche von Valois.”