Chương 4

Nữ tước Londini nhìn Anriche một cách trống rỗng, bà ta hoàn toàn nghe hiểu.

Từ giờ bà ta sẽ không thể nào moi móc được thêm một đồng tiền nào từ tài sản của Bá tước Aberyt nữa.

Nói theo cách khác, Liliana-kho tiền của bà ta giờ đã đi rồi.

“Phu nhân Valois, tôi…”

Hiểu rõ tình hình, bà ta nhanh chóng bám víu lấy chân Anriche.

Tất nhiên, Anriche đã sớm nhìn ra điều này, cô lùi lại vài bước tránh đi cái ‘móng heo" của nữ tước Londini.

Anriche lạnh lùng nói tiếp.

"Kể từ khi bà nhận nuôi và chăm sóc Liliana, trại trẻ mồ côi đã được mở rộng rất nhiều."

Anriche đi thẳng vào vấn đề.

Nữ tước Londini trợn to mắt.

"Bà là họ hàng xa của Liliana, vì vậy ta sẽ nhắm mắt bỏ qua những gì các người đã làm với con bé kể từ trước đến giờ."

“Nhưng...nhưng…”

"Nhưng nếu bà không thể loại bỏ lòng tham của mình đối với tài sản của con bé trong tương lai, hoặc thậm chí cố gắng làm phiền Liliana…"

“Vậy thì ta sẽ gặp bà tại tòa án, chắc bà cũng không xa lạ gì với trình độ của luật sư nhà Valois rồi.”

Toà án? Luật sư?

Điều đó có nghĩa là ngay cả tòa án cũng sẽ khởi kiện?

Lúc này dường như có một trận động đất dữ dội đang cuộn trào trong đầu nữ tước Londini.

Sau đó, Anriche nhìn về phía Liliana.

“Liliana.”

“Vâng, vâng!”

Nghe thấy tiếng gọi của Anriche, Liliana sực tỉnh sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào nữ tước Londini.

“Giờ con muốn làm gì, Liliana?”

“Dạ? Con sao?” Liliana tròn mắt hỏi.

Anriche cúi xuống nhìn Liliana nói với một giọng nhẹ nhàng.

“Ta muốn trở thành người giám hộ và chăm sóc con trong tương lai, con thấy ổn chứ?”

Chắc chắn là Liliana phải rời khỏi cô nhi viện này. Sẽ thật tệ nếu để con bé tiếp tục sống trong môi trường bị ngược đãi như vậy.

Nhưng sẽ có sự khác biệt lớn khi Liliana về sống với Anriche.

Cô không muốn cô bé cảm thấy quá choáng ngợp với quyết định của mình.

‘Vậy nên mình phải cho Liliana một quyền lựa chọn.’

Anriche nghĩ mình sẽ làm tốt việc trở thành người giám hộ của Liliana.

Sẽ có rất nhiều thứ mà Liliana phải chấp nhận, bao gồm cả hôn nhân của con bé trong tương lai.

Trong khi đó, Liliana đang đối mặt với Anriche, cô bé lúng túng không biết phải làm gì.

“Con, con…”

“Nếu con cảm thấy không thoải mái, con có thể từ chối. Ta sẽ sắp xếp một nơi để con có cuộc sống riêng.”

“Ồ, không!”

Liliana bỗng nhiên nắm chặt tay và hét lớn.

“Con muốn được sống với ngài!”

Hả?

Anriche giật mình.

Tuy nhiên, người ngạc nhiên nhất với giọng nói đó dường như chính là bản thân Liliana.

“Ừm… nếu như điều đó sẽ không làm phiền ngài…”

Liliana lén nhìn vào mắt Anriche.

‘Mình có quá tham lam không nhỉ?’ Cô bé nghĩ.

Nhưng cô bé thực sự không muốn buông tay vị phu nhân này.

Anriche là người tốt tính nhất mà cô bé từng gặp.

"Ôi trời. Sao con lại có thể phiền phức được chứ? Ta mới là người đề nghị con đi cùng mà."

Anriche nhanh chóng đưa bàn tay đến trước mặt cô bé.

“Giờ chúng ta hẳn nên đi rồi chứ?”

Liliana không thể nắm lấy tay cô ngay lập tức.

Một bàn tay trắng mịn và đẹp đẽ như thể chưa từng từng một đồ vật nặng nào ngoại trừ một chiếc quạt giấy vậy.

Mình thực sự có thể nắm lấy bàn tay ấy sao?

Liliana nhìn xuống bàn tay đầy bụi bẩn của mình và lầm bầm với giọng xấu hổ.

“Con...tay của con rất bẩn…”

“Sao con phải quan tâm đến điều này cơ chứ?” Anriche nắm lấy tay Liliana.

Liliana tròn mắt ngạc nhiên.

Bàn tay mềm mại và ấm áp của Anriche như tiếp thêm sức mạnh cho Lilina và kéo cô bé đi.

“Đi thôi, nhanh thôi nào!”

Trước sự thúc giục của Anriche, Liliana nhanh chóng theo chân cô ra ngoài.

‘...Thật tuyệt.’

Liliana bước được vài bước bỗng ngoảnh lại phía sau lưng mình.

‘Tổng quản Londini, mình rất sợ bà ấy…’

Liliana sợ rằng mình sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của vợ chồng Nam tước Londini, cô bé sợ mình có thể sẽ chết…

Hiện tại Liliana có thể thoát khỏi đó một cách dễ dàng.

Liliana nhìn bóng lưng của Anriche với đôi mắt lấp lánh.

Đây là lần đầu tiên cô bé cảm thấy mình có thể dựa dẫm vào một ai đó. Một cảm giác khiến trái tim khô cằn vốn chỉ toàn nỗi sợ hãi và tuyệt vọng rung động.

***

Vừa ra khỏi phòng, cô nghe thấy tiếng hai mẹ con cãi nhau.

“Mẹ tính để cô ta rời đi như vậy sao?”

“Con giữ im lặng suốt từ nãy đến giờ, con có tư cách chó má gì để chỉ trích ta!”

Anriche lắng nghe những tiếng la hét phát ra từ dưới cánh cửa.

“Nếu còn cách nào, mẹ hãy tận dụng hết đi.”

“Con cứ giữ cái thái độ tức giận đó đi sai bảo một tên chết tiệt nào khác đi.”

Nghe thấy cuộc cãi vã của hai mẹ con Londini, ý cười dần hiện rõ trong đáy mắt Anriche.

Hoá ra chiến thắng có hương vị như thế này?

‘Được rồi, bây giờ… Đã đến lúc cho Liliana thấy tiền có thể làm được những gì.’

Ta có nên cứ thế rải tiền vàng ra trước mặt con bé hay không?

Nếu bạn trở thành phu nhân sang trọng của một gia đình giàu có nhất trong Đế quốc, tất nhiên, bạn nên làm điều đó!

“Liliana, con có muốn thứ gì không?”

“Vâng?”

“Con cứ việc nói với ta, ta sẽ đáp ứng hết cho con.”

Trước vẻ mặt hoang mang của Liliana, Anriche nhanh chóng thốt lên.

“Dạ, không có ạ.” Cô bé đáp lại với một khuôn mặt ngượng ngùng.

“Tại sao?”

“Việc ngài đến đón con là quá đủ rồi ạ.”

Anriche cảm thấy khá xúc động khi nghe được điều này.

Dù hiểu chuyện đến đâu, cô bé cũng mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.

Ở độ tuổi này, mong muốn của lũ trẻ chưa bao giờ là đủ.

Vậy mà điều con bé nói là gì, cẩn thận xem sắc mặt cô rồi nói rằng việc đi khỏi đó là đủ rồi…

Con bé đã phải sống như thế nào cơ chứ?

“Ta đang muốn mua cho con rất nhiều thứ nha.”

“Vâng?”

Khi cô ấy đáp lại bằng một giọng tinh nghịch, Liliana mở to mắt.

Thay vì trả lời cô bé, Anriche leo lên xe ngựa với vẻ mặt hăng hái.

Cô đang có rất nhiều điều muốn làm cho Liliana.

***

Khoảng một giờ sau đó.

Xe ngựa dừng chân tại phố Morgan, nơi tập trung rất nhiều cửa hàng cao cấp.

Liliana ngồi trong một cửa hàng quần áo cao cấp chuyên về quần áo trẻ em, không giấu được vẻ mặt khó hiểu.

‘Mình...mình...đây là lần đầu tiên mình được ngồi trên một chiếc ghế thoải mái như thế này.’

Liliana chớp chớp mắt, dùng ngón tay ấn vào thành ghế một cách cẩn thận.

Chỗ ngồi thật mềm mại, ngón tay cô bé có thể lún vào trong.

Liliana, nhìn vào tờ giấy với vẻ mặt tò mò một lúc, đột nhiên vội vàng nắm lấy ngón tay của mình.

Nếu cô bé chạm vào nó như thế này, nó sẽ là một vấn đề lớn nếu chiếc ghế bị bẩn từ tay cô.

Liliana liếc sang Anriche đang ngồi đối diện với cô bé.

Anriche đang lục tung vô số kiểu dáng váy vóc với ánh đèn đang chiếu rọi vào mắt cô.

"Những bộ quần áo như thế này không thể bộc lộ hết được vẻ đáng yêu của Liliana."

Anriche lẩm bẩm với giọng u ám.

“Ta cần những bộ trang phục tốt hơn thế này…”

Liliana không nhận ra, nhìn chằm chằm vào Anriche.

‘Cô ấy là nữ chủ nhân của Valois…’

Tuy chỉ mới bảy tuổi, còn nhiều thứ sự đời chưa được trải qua nhưng cô bé chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy một người đẹp như vậy.

Mái tóc nâu óng ả tạo nên những đường cong mượt mà trên ngực.

Làn da trắng nõn mịn màng như sứ, và đôi mắt lấp ló dưới hàng mi dài cũng mang một màu tím violet rất đẹp.

Cô bé tưởng rằng trong đời mình sẽ không bao giờ gặp được một vị phu nhân có địa vị cao như vậy nhưng người phụ nữ đó giờ đã trở thành mẹ chồng của cô.

Bên cạnh đó, phu nhân còn cho biết mình đã đính hôn với con trai của Công tước Valois từ trong bụng mẹ.

‘Thật nực cười.’ Liliana lắc đầu.

Anriche chợt ngẩng đầu lên, chạm mắt với Liliana.

Liliana căng thẳng hít một hơi thật sâu.

Mình nên làm gì đây?!

Thật ngại ngùng.

Sắc mặt Liliana đỏ bừng.

Sau đó Anriche khẽ khàng hỏi.

“Con có gì muốn hỏi sao?”

Câu hỏi của Anriche dường như không quá quan tâm câu trả lời sẽ ra sao mà mấu chốt chỉ là xoá đi bầu không khí lúng túng này.

Có vẻ con bé đang tò mò cái gì đó...

Liliana nuốt nước bọt cẩn thận hỏi.

“Ưm, ngài thật sự mua quần áo mới cho con ạ?”

“Đương nhiên rồi, nếu không thì chúng ta đến cửa hàng quần áo làm gì?”

Anriche tiếp tục nói.

“Hiện tại con thậm chí còn không có quần áo để thay, đúng chứ?”

Khi Anriche nhún vai, Liliana ủ rũ gật đầu.

Liliana chưa từng nghĩ đến chuyện này kể từ lúc rời khỏi cô nhi viện cách đây không lâu.

‘...Đồ đạc của con bé đã bỏ lại cô nhi viện hết rồi.’

Anriche nhớ lại cảm giác vui sướиɠ khi đã giúp cô bé vứt đi đống đồ đạc đó, không, phải là đống phế liệu mới đúng. Và tất nhiên, ‘rác’ phải ở đúng nơi của nó, trong ‘thùng rác’.

Thành thật thì từ khi trở thành ‘Anriche", cô nghĩ đây là việc tuyệt nhất mà cô đã từng làm.

Cảm giác như bạn đã nhổ được một chiếc răng sâu hôi hám đã ở trong miệng bạn lâu ngày ra vậy.

Tuy nhiên, Liliana, người không vượt qua được lương tâm của mình, đã lắc đầu.

"Nhưng con vẫn mắc nợ bạn, con nghĩ việc mua quần áo mới cho con là không đúng ...!"

Việc Liliana được đưa ra khỏi trại trẻ mồ côi Londini địa ngục là đã quá đủ, giờ Anriche lại tiêu rất nhiều tiền vì cô bé làm cô bé thật lúng túng.

Liliana thật sự muốn khóc.

Cô bé cảm thấy như mình đột ngột được thăng hoa từ địa ngục lên thiên đường.

Cảm giác biết ơn và tội lỗi của cứ bủa vây lấy tâm trí.