Chương 38

Giản Chiêu hàn huyên với bà vài câu, đợi đến khi tâm tình bà ổn hơn rồi mới nhờ người gọi xe taxi đưa bà về. Xong xuôi, y quay lại nhìn nam cảnh sát đứng nghiêm chỉnh đằng sau, mỉm cười, đưa bàn tay ra:

“Rất cảm ơn đồng chí đã phối hợp trong vụ việc lần này để giúp tôi chấn chỉnh học sinh.”

Nam cảnh sát cũng cười, bắt tay với y, đáp lại:

“Là chúng tôi phải cảm ơn thầy mới phải, nhờ kế hoạch của thầy mà lần này hốt được hẳn mẻ lớn luôn à. Nguyên đường dây cung cấp hàng cần sa và thuốc lậu phía sau chúng tôi đều tóm gọn hết.”

“Cậu học sinh kia nhờ các đồng chí cứ giam hộ tôi trong ba ngày nhé.” Giản Chiêu nở nụ cười dịu dàng “Cứ áp dụng các hình phạt nhẹ nhàng, bỏ đói hay dọa cho đi trại giáo dưỡng cũng được.”

“Tất nhiên, chúng tôi sẽ khiến cậu ta có những kỉ niệm đáng nhớ, độ tuổi này dễ hù dọa, đảm bảo về sau chừa luôn.” Nam cảnh sát trêu ghẹo “Thầy cũng lưu manh ghê, tôi chưa thấy có giáo viên nào lên kế hoạch cho học trò mình phải ngồi buồng tạm giam đâu.”

“À, hóa ra có người đi theo tôi thật à? May mắn người đó là cậu nhỉ, nếu là kẻ xấu chắc tôi nguy rồi. Hơn nữa, cảm ơn vì cái áo.”

Giản Chiêu túm lấy cái áo còn phủ trên người mình, tự nhiên mà mặc vào, cảm giác cả người ấm lên được chút, lại tiếp tục ngồi xổm tìm tròng kính.

“Thầy đang làm gì?”

“Ừm…không có gì đâu, tôi bất cẩn làm rớt tròng kính xuống, đang tìm lại thôi.”

“…”

Giản Chiêu cảm nhận được người bên cạnh ngồi thụp xuống. Nhìn sang thấy Phó Quân Thanh cũng bắt đầu lần mò trên mặt đất, bộ dạng nghiêm túc mặt lạnh ngồi xổm của anh nhìn thật buồn cười. Thị lực của Phó Quân Thanh rất tốt, chỉ trong chốc lát đã nhặt được một mảnh trong suốt tròn, cẩn thận lau chùi rồi đưa cho Giản Chiêu. Y cẩn thận cầm lấy, lắp vào gọng rồi đeo lên, đôi mắt hổ phách sáng hấp háy, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh như băng không có biểu cảm gì khác của anh.

“Cảm ơn.” Giản Chiêu nói.

Phó Quân Thanh gật đầu, đôi mắt đen lấp lánh nhìn xuống mũi giày dưới chân, không nói gì hết, gió lạnh thổi qua làm vạt áo phồng lên phong phanh, nhưng hắn vẫn bình thường như không cảm nhận được cơn buốt giá đang dần thấm vào da thịt. Giản Chiêu gãi đầu, thật lâu không biết nên nói gì, cuối cùng sờ mũi hỏi:

“Ta về trường thôi?”

“…ừm.”

“Nếu cậu lạnh quá thì tôi trả lại áo cho cậu này…”

“Không cần.” Phó Quân Thanh rũ mi mắt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn “Tôi không lạnh, đi, tôi đưa thầy về.”

Hai người sánh vai đi cùng nhau, một người cao lớn thân dài vai rộng, người còn lại nhỏ nhỏ gầy gầy, từng bước chân như hòa vào đều đều, tạo ra bức tranh hoàn mỹ dưới ánh đèn phố mờ nhạt.