Chương 43: Trà Thơm

Bên cạnh hắn ta là một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi, nàng ta mặc một cái váy màu xanh nhạt ở bên cạnh rót trà. Hai người nghe thấy tiếng kêu của Lý Sinh thì đều quay đầu về cửa nhìn.

“Tô An Lâm, chính là người gϊếŧ Yêu Phong Tử.”

Thiếu phụ nhắc nhở.

“Trí nhớ của phu nhân tốt quá.”

Thiết Văn Đảm tươi cười, đứng dậy chào hỏi:

“Tô An Lâm, ta đang định để Lý Sinh đến nhà ngươi vào ngày mai, ngày mốt chúng ta sẽ đi áp tiêu.”

“Thiết sư phụ, tẩu tử.”

Tô An Lâm đứng tại chỗ nói:

“Ta mới chuyển đển sống ở gần đây, cho nên hôm nay đến dò đường trước.”

“Chuyển vào trong thành rồi sao?”

“Đúng vậy thủ lĩnh, không phải mấy ngày trước có ng đánh chết hổ hay rồi mang ra bán thịt hổ hay sao, ngươi còn mua một cái tiên hổ, con hổ này chính là do Tô An Lâm đánh chết.”

Lý Sinh ngắt lời hắn ta.

“Là do ngươi đánh chết!”

Thiết Văn Đảm giật mình, nói xong bèn nháy mắt nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hổ tiên không phải là mua cho ta mà là mua cho một người bạn của ta.”

“A…”

Lý Sinh sững sờ, đột nhiên nhớ ra cái gì bèn vội vàng gật đầu như giã tỏi:

“Đúng đúng đúng, là người bạn của ngươi.”

Thiếu phụ ở bên cạnh nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không nói gì, quay sang hỏi Tô An Lâm:

“An Lâm, ngươi đánh chết con hổ kia như thế nào?”

“Ta dùng cung tên bắn chết nó.”



Thiết Văn Đảm càng khϊếp sợ, hỏi:

"Được đấy, ngươi biết dung cung tên mà, vậy thì quá tốt rồi, lần đi áp tiêu này ta còn đang đau đầu muốn tìm vài cung thủ đến.”

"An Lâm, đến đây ngồi."

Thiếu phụ bên cạnh lại rót thêm một chén trà cho hắn.

“Cảm ơn tẩu tử.”

Vừa mới luyện công lâu nên hắn đã sớm khát khô cổ, Tô An Lâm không khách khí, uống một hơi cạn sạch.

“Trà này rất thơm.”

“Lá trà do chị tẩu tử ngươi xào đấy, sao lại không thơm được chứ?”

Thiết Văn Đảm cười nói, tự mình rót cho Tô An Lâm một chén.

“Nói đến cũng trùng hợp, chuyến này chúng ta đi đúng là phải cần mấy cung thủ, Tô An Lâm, nếu như ngươi thật sự biết dung cung tên vậy thì ngươi không còn là người chuyển hàng bình thương nữa, cũng coi là một hộ tiêu.”

Giọng nói của tẩu tử dịu dàng, càng thêm thận trọng hơn so với Thiết Văn Đảm.

trước mặt các huynh đệ Thiết Văn Đảm tạm coi là thủ lĩnh.

Nhưng tử mặt tẩu tử giống như quân sư thì hắn ta lại giống như một con chó.

“Lần này thiếu gia nhà họ Trương muốn đi đến Lâm Quảng Huyền để đón một số người. Trên đường đi gặp rất nhiều dã thú, nhất là một loại chim tên là Trá Nhãn Ưng rất khso đối phó. Cho nên chuyến này cần mang theo vài cung thủ để phòng bị Trác Nhãn Ưng quấn lấy.”

Tô An Lâm hiếu kì:

"Trác Nhãn Ưng? Chưa nghe đến bao giờ."

“Không biết thứ này đến từ đâu, mấy năm nay càng ngày càng nhiều, chuyến đi này của chúng ta đi ngang qua nơi loài chim này thường xuyên xuất hiện. Bởi vì thích đánh lén bằng cách mở vào mắt người nên được gọi là Trác Nhãn Ưng.”

Thiết Văn Đảm giải thích.

“Khả năng nhắm bắn của ngươi như thế nào?”



Tẩu tử hỏi.

“Cũng tạm, ta dung cung ta tự làm.”

“Lần này đi đại khái cả đi cả về là sau ngày. Ta tính cho người 10 lượng bạc, còn chuyện ăn uống ta sẽ cung cấp bánh cho ngươi.”

Thiết Văn Đảm nói.

Tô An Lâm nghe vậy thì đồng ý.

Chẳng những có thể kiếm được bạc mà ven đường còn có rất nhiều dã thú, vậy cũng có thể thuận tiện kiếm được điểm kinh nghiệm, việc tốt như vậy sao lại không làm?

Sau đó Thiết Văn Đảm nói chi tiết thêm về chuyến đi, nhất là căn dặn hắn chuẩn bị một cái mũ, quần áo trên người cũng cần mặc dày hơn chút. Bởi vì chim Trác Nhãn Ưng rất to gan, đôi khi còn mổ vào đầu, bả vai, và sau lưng người. Một khi bị tập kích, một ngụm sẽ có thể kéo xuống một miếng thịt

...

Chớp mắt đã trôi qua ba ngày.

Cổng tiêu cục Thiết Môn.

Tô An Lâm mặc áo bông, bên ngoài khoác áo choàng. Trên đầu đột một cái mũ tròn rộng vành màu đen. Hắn cột một con dao bên đùi phải, trên lưng đeo một cái nỏ, và hơn hai mươi cung tên. Cả đội ngũ hơn hai mươi người, trong đó có ba người là cung thủ giống Tô An Lâm.

Một lúc sau, cách đó không xa có một đội ngũ khác tiến đến

“Người của Trương gia đến."

Lý Sinh đứng ở nên cạnh Tô An Lâm nói.

Phía đối diện có một chiếc xe ngựa, còn về phần thiếu gia nhà họ Trương, Trương Tử An thì cưỡi một con ngựa tốt màu trắng, bên hông hắn ta đeo kiếm, nhìn trông uy phong lẫm liệt.

"Xuất phát."

Sau khi Trương Tử An trò chuyện với Thiết Văn Đảm hàn huyên một lúc, Thiết Văn Đảm vung tay lên, đội kỵ mã trùng trùng điệp điệp xuất phát.

“Xem ra lần này có rất nhiều cao thủ.”

Tô An Lâm nhìn đội ngũ, có đến bốn người có lượng HP đạt đến 60 trở lên.

“Cũng đúng, thiếu gia nhà họ Trương nổi danh là thiên tại ở thành, đã là cao thủ Đoán thể tầng thứ năm.”