Chương 46: Lại Trúng

Trải qua chuyện đêm hôm qua, Tô An Lâm nghiễm nhiên trở thành người nổi tiếng trong đội ngũ, Thiết Văn Đảm thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện có nên tìm cách mời Tô An Lâm gia nhập tiêu cục hay không, chỉ là hắn lại nghĩ tới hiện tại Tô An Lâm đã là người của Đại Lực võ quán rồi, nếu muốn mời hắn thì cũng phải sang chào hỏi với lão Hồng trước.

Đi qua đoạn đường này, đường đi tiếp theo tương đối an toàn.

Lúc chạng vạng ngày hôm sau, đoàn người cuối cùng cũng đến được huyện Lâm Quảng.

Lần này Trương gia đến đây để đón mấy người thân thích đi, nhà bọn họ cũng có sản nghiệp ở huyện Lâm Quảng, chỉ là nghe nói ở đấy cũng không được yên bình, thường xuyên có Yêu Phong Tử xuất hiện lúc nửa đêm để gϊếŧ người.

Bây giờ càng lúc càng nháo nhác hơn, làm cho mọi người hoảng sợ, rất nhiều người đã rời khỏi đây. Người ít đi thì chuyện làm ăn cũng không tốt, cuối cùng Trương gia cũng ra quyết định, đón hết người thân ở đây về, thuận tiện cũng mang đồ vật ở đây về theo.

"Phía trước là huyện Lâm Quảng, mọi người đi vào thành sớm một chút, có thể ngủ ngon một giấc."

Thiết Văn Đảm hô to làm cho tình thần mọi người lại tăng cao lên, ngay cả những người trong đội ngũ của Trương gia cũng không khỏi cảm thấy phấn chấn.

Tô An Lâm cầm đao trong tay, vừa đi vừa luyện tập đao thuật. Suốt một đường đi này hắn đã săn gϊếŧ không ít dã thú, giá trị kinh nghiệm đã đạt tới 400.

"Họ tên: Tô An Lâm. Cấp độ 2.

Thanh máu: 52/52+.

Giá trị kinh nghiệm: 400/500.

Điểm thuộc tính: 0 điểm.

Công pháp: Đao thuật cấp cơ sở. (Đại sư +, độ thuần thục 80)

Công pháp: Đại Lực Thiết Cốt Công, luyện da. (chút thành tựu +)"

Đúng lúc này, lại có thêm một dòng nhắc nhở nữa xuất hiện.

"Đao thuật cấp cơ sở: Độ thuần thục đạt tới 500. Thành công thăng cấp tông sư."

"Hả?"

Tô An Lâm ngơ ngẩn cả người.

Trước kia Thiết Văn Đảm đã nói với hắn, cảnh giới cao nhất của đao thuật cơ sở là cấp đại sư.



"Sao bây giờ lại thăng đến cấp tông sư vậy?"

Tô An Lâm không kịp suy nghĩ kỹ lại, chỉ cảm thấy thanh đao trên tay hắn giờ khắc này giống như là một cánh tay của chính hắn vậy, cảm giác giống như là đang vung vẩy cánh tay, làm cho đao pháp của hắn càng ngày càng trở nên thuần thục hơn, tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chí trong lúc ra đòn, trong cơ thể hắn còn sinh ra một luồng khí, mà lực lượng của luồng khí này tràn làn đến tận thân đao.

"Đây là cảm giác của cấp bậc tông sư sao? Quá kỳ diệu."

Tô An Lâm mừng như điên, đang định sau khi đi vào thành sẽ cẩn thận nghiên cứu lại một chút, nào biết vừa mới nhìn sang bên cạnh, lại thấy hai thanh máu dài không biết xuất hiện từ khi nào đang hiện ra trong bóng đêm.

"Yêu Phong Tử đang phát cuồng"

"Thanh máu 240."

Tô An Lâm giật mình một cái, vội đảo mắt nhìn lên phía trước:

"Yêu Phong Tử, là Yêu Phong Tử!"

"Cái gì, chỗ nào có Yêu Phong Tử?"

"Tô huynh, Yêu Phong Tử ở chỗ nào?"

Đội ngũ lập tức trở nên rối loạn.

Thiết Văn Đảm và Trương Tử An liếc mắt nhìn nhau một cái, không có chút do dự nào:

"Phòng thủ, nhanh chóng vào hàng phòng thủ!"

"An Lâm huynh, Yêu Phong Tử ở đâu?"

Trương Tử An vội hô.

Tô An Lâm chỉ vào màn đêm bên tay trái mình, không nói lời nào đã ném cây đuốc trong tay mình ra ngoài.

Ánh lửa sáng rực chiếu rọi trong bóng đêm, chỉ thấy hai cái đầu có bộ mặt dữ tợn như ác quỷ vụt lên, bốn chân chạm đất, nhanh chóng xẹt qua giống như sói đói.

"Đáng chết, đúng thật là Yêu Phong Tử."

Thiết Văn Đảm mắng to một tiếng, hắn đã gặp qua Yêu Phong Tử không biết bao nhiêu lần, tất nhiên là biết rõ cái thứ này.



"Phòng ngự..."

Hắn vừa mới kêu lên một tiếng, có một hộ vệ còn chưa kịp phản ứng lại, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một bàn tay vươn ra bắt lấy hai tay hộ vệ.

"A...."

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tên hộ vệ đã bị lôi đi mất, chỉ còn lại một thanh đao trên mặt đất.

"Bên phải cũng có hai con."

Tô An Lâm hô lên.

Hắn nắm chặt thanh đao trong tay, lập tức tựa lưng vào lưng Lý Sinh, sau đó lại nhìn về phía sau đội ngũ, sắc mặt khẽ thay đổi, đằng sau có một cái bóng đen, trên đỉnh đầu còn có một chuỗi thanh máu.

"Đằng sau cũng có một con."

"Cái gì..."

Đội ngũ tức khắc trở nên luống cuống, một con Yêu Phong Tử đã là quá sức, lần này lại xuất hiện những năm con.

"Đáng chết, tại sao nơi này lại có lắm Yêu Phong Tử như vậy?"

Thiết Văn Đảm chửi thầm một tiếng.

Phải biết ràng nơi này cách huyện Lâm Quảng không xa, nếu như Yêu Phong Tử đã xuất hiện ở bên cạnh huyện Lâm Quảng, vậy thì tình huống trong thành sẽ là như thế nào?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã có một con Yêu Phong Tử chạy nhanh như gió đánh úp về phía hắn.

"Gϊếŧ!"

Hộ vệ trưởng Trương Khánh của Trương gia cũng đang đối phó với một con Yêu Phong Tử, lạnh giọng hét lớn:

"Mau từ bỏ xe ngựa, công tử tiểu thư, các người mau rút lui trước, vào thành lại nói sau."

"Đúng vậy, những người của tiêu cục, mau chóng bảo vệ Trương công tử Trương tiểu thư, hộ tống bọn họ vào thành."

Thiết Văn Đảm quát to.