Chương 6

Tiêu Nhiên không thể hiểu cậu ta đang làm gì, nên có chút ngạc nhiên nhìn cậu ta: "Cậu làm gì vậy? Tôi có nói sai gì không?"

Dương Hưng ý thức được hành động của mình rất khó hiểu, bực bội gãi gãi đầu, "Ừm... Tại em ngồi lâu nên có hơi mệt mỏi, do đó đứng lên đi lại chút ấy mà!"

Giây tiếp theo, tiếng hét của một người bạn từ dưới lầu truyền đến: "Dương Hưng! Em gái cậu! A... Cứu với!"

Tiêu Nhiên muốn thò đầu ra xem đã xảy ra chuyện gì, lại bị Dương Hưng ngăn lại: "Thầy Tiêu, bạn của em gọi em, em đi xem cậu ấy thế nào, lát nữa, chúng ta gặp ở tiết học sau có được không? ”

Tiêu Nhiên nhìn thời gian, hóa ra đã hơn một giờ trôi qua, anh có chút xấu hổ: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới cậu sẽ mệt, vậy chúng ta nghỉ ngơi đi, 20 phút nữa lại bắt đầu tiết học mới, được không?"

"Được rồi, thầy Tiêu, thầy có đói bụng không? Nhân tiện em đi gặp bạn em, rồi kiếm chút đồ ăn cho thầy luôn!"

Tiêu Nhiên chưa kịp trả lời thì Dương Hưng đã bỏ chạy.

Lý Tuấn dưới lầu bị con rắn làm cho hoảng sợ, nên cũng quên mất chuyện trên người mình có hùng hoàng, mãi cho đến khi cậu ta ngã xuống, hùng hoàng từ trong túi rơi ra lúc này câu ta mới nhớ ra, nhưng lúc đó tay chân của cậu ta cũng đã bị dọa cho nhũn ra, mắt thấy con rắn sắp tấn công tới, một bóng người cao lớn từ bên chân cậu ta nhặt băng vải hùng hoàng lên, rắc lên trước mặt rắn, sau đó ra hiệu cho người hầu xử lý con rắn.

Lý Tuấn ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trong gia đình họ Dương, cậu ta sợ nhất chính là người thanh niên này, thậm chí cậu ta còn cảm thấy người này so với con rắn vừa rồi còn đáng sợ hơn.

"Em không sao chứ?" Giọng nói của người thanh niên dịu dàng đến khó hiểu, Lý Tuấn cảm thấy lỗ tai của mình nhất định là bị hỏng rồi, đợi khi về nhất định phải nhớ nhờ mẹ dẫn đi xem, một giây sau trán cậu ta bị búng mạnh một cái: "Cậu lại cùng Dương Hưng bày trò gì! ”

Lúc này Lý Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, như này mới bình thường nè! Tai mình không bị sao! Tuyệt vời!

"Cái đó... Em..." Lý Tuấn thật sự sợ hãi khi phải một mình đối mặt với Dương Mộc Trạch, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cậu ta cũng nói không nên lời, nhìn thấy Dương Hưng đi phía sau Dương Mộc Trạch, Lý Tuấn vội vàng loạng choạng đứng dậy chạy đến chỗ Dương Hưng, nhưng lại không phát hiện ra ánh mắt của Dương Mộc Trạch trầm xuống một chút.

"Cha dặn, đây là lần cuối cùng cha đổi gia sư cho em. Nếu em vẫn không nghe lời, ông ấy sẽ ném vào núi để em tự lo cho mình đó!" Mặc dù Dương Mộc Trạch đang nói chuyện với Dương Hưng, nhưng đôi mắt của anh ta lại không khỏi nhìn chằm chằm vào Lý Tuấn đang trốn sau lưng Dương Hưng.

Lý Tuấn bị anh ta nhìn chằm chằm thì có chút sợ hãi, càng cố gắng trốn sau lưng Dương Hưng nhiều hơn.

"Gia sư lần này giỏi lắm, sau này em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, không giở trò nữa!" Dương Hưng thầm nghĩ, em đau ngu đến độ sẽ giở trò chơi khăm để đuổi thầy, hay nói đúng hơn là người thương của em đi chứ, còn anh đó, thương người ta mà lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc như vậy, khiến cho Lý Tuấn sợ tới mức không bao giờ dám ở một mình với anh.

"Anh còn có việc phải làm, nên bọn anh đi trước đây!" Dương Mộc Trạch nói xong thì kéo Lý Tuấn ở sau lưng Dương Hưng ra: "Để tôi đưa cậu về nhà!"

Dương Hưng nhìn anh trai cõng bạn tốt của mình như một con gà, thầm nghĩ rằng, một ngày nào đó, sớm hay muộn, cây cải mà cậu ta trồng sẽ bị anh trai cướp mất. (Dương Hưng: Cậu đang gọi ai là lợn đó hả!)

Dương Hưng từ phòng bếp bưng điểm tâm lên lầu, lúc mới đi vào phòng bếp cậu ta mới hối hận lúc nãy quên hỏi Tiêu Nhiên muốn ăn gì, nên giờ chỉ đành nhờ dì trong bếp lấy giúp một ít đồ. Dương Hưng bưng mâm đồ ăn quay về phía dì nấu bếp nói lời cảm ơn, khiến dì bất ngờ, vội mỉm cười nói đây đều là công việc của mình.

Khi Dương Hưng đẩy cửa phòng bước vào, cậu ta nhìn thấy Tiêu Nhiên đang cúi đầu nhìn cuốn sách anh mang theo, nghiêm túc đến mức cậu ta bước vào lúc nào cũng không hay.

Dương Hưng ngồi phía sau anh, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên, làm sao có thể có một người đẹp như vậy, như thể tất cả những người trên thế giới đều không đẹp bằng anh! Lúc Tiêu Nhiên đọc sách, ánh mắt anh giống như đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

Như cảm nhận được ánh mắt của Dương Hưng, Tiêu Nhiên quay đầu lại, tầm mắt của Dương Hành không kịp né tránh, chỉ có thể bưng mâm thức ăn trong tay lên: "Thầy... Ăn thôi... Thầy có thích ăn vặt không?"

Tiêu Nhiên sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười gật đầu: "Thật ngại quá, tôi mãi chú tâm vào sách nên không biết cậu lên, thật xin lỗi lại làm phiền cậu rồi, còn để cậu phải đi lấy đồ ăn vặt, nào mau ăn đi, ăn xong chúng ta làm bài tập kết thúc chủ đề vừa nãy thôi!”