Chương 3

“Đừng… Đừng mà… Thầy… ưm… Thầy Hứa à…” Ngôn Hề cố đẩy người đàn ông trước mặt, nhưng sức cô vốn yếu hơn Hứa Gia Lâm, chưa kể cô bị anh sờ đến nỗi cả người xụi lơ.

Hứa Gia Lâm không dao động, bàn tay phủ kín bầu ngực của cô, đưa đẩy lên xuống, nội y học sinh mỏng manh không thể ngăn cản được độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, dưới sự vuốt ve đầu nhũ nho nhỏ cũng dựng đứng, cách lớp vải, Hứa Gia Lâm có thể cảm nhận được đầu nhũ trượt qua lòng bàn tay.

Không ngờ cơ thể cô vừa chạm nhẹ một cái, phản ứng lại lớn như vậy.

Hứa Gia Lâm thoả mãn tươi cười: “Cô bé, mỗi ngày cố ý không hoàn thành bài tập, sau khi tan học để tôi giữ lại, là muốn tôi thao em có đúng không?”

Nếu không phải mỗi ngày cô nhìn Hứa Gia Lâm bằng ánh mắt sáng lấp lánh ấy, anh cũng không đến mức bị thu hút, tìm người khác giải tỏa. Hiện giờ cô chủ động dâng tới cửa, Hứa Gia Lâm sao có thể bỏ qua được.

“Em ưm a không… không có… Thầy… Thầy Hứa, dừng… dừng lại…” Khắp người Ngôn Hề đều ửng hồng, cô cắn chặt môi dưới kiềm chế tiếng rên, nhưng nghe thấy Hứa Gia Lâm nói lời phóng túng, cuối cùng cô không nhịn được mà mở miệng.

Cô khá thích Hứa Gia Lâm, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới loại chuyện này, Hứa Gia Lâm trong lòng cô luôn lạnh lùng không nhiễm bụi trần, cho dù trong mơ có nắm tay anh, Ngôn Hề tỉnh dậy cũng đỏ mặt cả ngày.

Vậy mà cô lại tận mắt chứng kiến Hứa Gia Lâm làm chuyện này với người khác, không những lật đổ cách nhìn nhận của cô về anh, đồng thời Ngôn Hề cũng có cảm xúc không tên đối với Hứa Gia Lâm tràn đầy sự ham muốn.

Bản thân mình làm sao vậy?

“Không có?” Hứa Gia Lâm bỗng nhiên bóp mạnh hơn làm cho cô kêu lên: “Tiếng rên dâʍ đãиɠ như vậy, lọt vào tai ai cũng dao động, còn nói không có?”

“Đau…” Ngực của Ngôn Hề vẫn đang trong giai đoạn dậy thì, bị bóp như thế, cô đau đến mức rơi nước mắt.

Giọng nói của cô hơi ấp úng, vừa cất lời, đột nhiên Ngôn Hề cảm nhận được dưới bụng mình có vật cứng, đầu cô thoáng chốc thanh tỉnh, dùng sức giãy giụa.

“Đừng mà, thầy… Em là Ngôn Hề, học sinh của thầy… Ưm ư a…”

Bỗng một bàn tay ấm áp bao phủ lên chỗ bên dưới của cô, cách lớp qυầи ɭóŧ, Hứa Gia Lâm xoa nắn âm đế của cô vô cùng thành thạo.

Nơi ấy chưa bao giờ bị ai động vào, Ngôn Hề làm sao mà biết đây là nơi cô nhạy cảm nhất được, thần trí vừa tỉnh táo trong nháy mắt bị đánh sập, kɧoáı ©ảʍ dâng trào từ âm đế truyền ra khắp người, các tế bào cơ thể đều đang kêu gào hoà cùng với tiếng rêи ɾỉ của cô.

Cảm giác lạ lẫm quá.

Nó dường như thay thế sự sung sướиɠ khi cô khép chân, nhưng sảng khoái hơn việc khép chân.

Ngôn Hề bị buộc phải đắm chìm trong đó, Hứa Gia Lâm lại kí©h thí©ɧ bên tai cô: “Ướt thế này, còn nói không muốn? Lúc nãy nhìn trộm em tự an ủi đúng chứ, nếu không, sao lại nhiều nước như vậy?”

“Em… Ha ưm ha… Không… Không có…”

“Qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm rồi, không thủ da^ʍ, lẽ nào em không biết? Không sao, thầy dạy em.”

Giọng nói của Hứa Gia Lâm thật sự quá phạm quy, đặc biệt là khi làm loại chuyện này, hơn nữa hai tay anh còn đang kí©h thí©ɧ cả trên cả dưới, Ngôn Hề bỗng nhiên có một cảm giác rất lạ. Cảm giác bản thân không nhịn được, kiểu kí©h thí©ɧ muốn đi tiểu.

Ngôn Hề vô cùng sợ hãi, bàn tay vô lực đẩy tay của Hứa Gia Lâm đang đặt ở phía dưới mình.

Hứa Gia Lâm đương nhiên biết đây là phản ứng gì, anh tăng tốc mấy lần, liền nghe thấy tiếng rên cao vυ"t của Ngôn Hề: “Hức a a…”

Lúc anh chạm tới âʍ ɦộ cô mới chỉ mười giây, tay còn chưa đút vào, vậy mà cô đã đạt cao trào rồi.

Lát nữa không phải là sướиɠ không chịu được à?

Sau cơn kɧoáı ©ảʍ, Ngôn Hề há miệng thở dốc, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn người trước mặt, cả người mềm nhũn được anh cố định ở giữa bàn học nên cô mới không bị ngã.

Cô vừa rồi không kiềm chế được…

Đối mặt với Hứa Gia Lâm, Ngôn Hề thật sự rất xấu hổ…

Hứa Gia Lâm rút bàn tay đặt dưới gấu váy về, bôi lên mặt cô mấy cái: “Thứ dâʍ đãиɠ, cái này gọi là dâʍ ɖị©ɧ, mùi…” Anh áp sát vào khuôn mặt Ngôn Hề: “Rất thơm.”

Vừa rồi Ngôn Hề đạt cao trào hai lần sao có thể chịu được sự kí©h thí©ɧ của anh, đáy mắt cô mơ mơ màng màng, thân thể đang hưởng thụ, lý trí lại kháng cự.

“Huhu thầy, đừng mà… Em không muốn vậy đâu…”

Nước mắt Ngôn Hề tuôn rơi, khiến bàn tay Hứa Gia Lâm định do thám nội y bên trong cô vội ngừng lại.

Mới nãy rõ ràng cô rất sướиɠ, sao bây giờ lại từ chối mình?

“Em…”