Chương 11

"Cố Khanh Vũ!"

Đột nhiên nghe có người gọi tên, Cố Khanh Vũ giật nảy mình, phòng bệnh không có ai, vậy tiếng nói đó phát ra ở đâu?

"Cố Khanh Vũ! Cô chỉ còn bốn mươi ngày!"

Thì ra là người đã mang cô đến đây, Cố Khanh Vũ thở dài một hơi nói: "Tôi biết!"

"Cô thật ngu ngốc! Tại sao không quyến rũ anh ta, bắt anh ta chịu trách nhiệm, còn đi hợp tác anh ta với nữ chính!" giọng nói có chút tức giận.

"Tôi không thể! Tôi không nỡ nhìn anh ấy đau lòng! Anh ấy rất yêu chị Nhiên Nhiên, nhìn ánh mắt ôn nhu dịu dàng mà anh ấy dành cho chị ấy khiến tôi rất khổ sở! Anh ấy không thể nhìn tôi như vậy..." Cố Khanh Vũ đau lòng nói.

"Nếu anh ta không yêu cô! Cô sẽ chết! Hồn phách cũng sẽ bị đánh tan!" giọng nói thở dài, Mạc Tư Kỳ kia có gì tốt chứ, bề ngoài đẹp trai chút, gia thế tốt chút, cũng có gì đâu mà khiến cô gái này chịu hy sinh như vậy.

"Tôi biết! Cám ơn anh đã mang tôi đến đây! Gặp được nhân vật dường như ở trong tưởng tượng, tôi thật sự rất cám ơn anh! Tôi rất thích anh ấy, sống cùng anh ấy được ba tháng cũng khiến tôi vui rồi, tôi có chết cũng không hối hận!"

"Được! Đến ngày cuối cùng mà Mạc Tư Kỳ không nói lời yêu cô, hôm đó tôi sẽ xuất hiện hướng dẫn cô phải làm thế nào để rời đi!"

"Được!"

Cố Khanh Vũ thật sự rất muốn mang Mạc Tư Kỳ về bên cô, nhưng cô tôn trọng Mạc Tư Kỳ, cô muốn anh yêu cô bằng trái tim chứ không phải thân xác. Cô cũng không thể ghen ghét với Phó An Nhiên, cô ấy đối xử với cô rất tốt, trong lòng cô cũng đã xem cô ấy là chị gái của mình. Một đứa trẻ mồ côi như cô, nếu có người thực sự thích cô, không xem thường cô, cô sẽ rất quý trọng tình cảm mà người đó dành cho cô. Vì thế cô không có cách nào ghen ghét với Phó An Nhiên, hơn nữa trong chuyện này cô ấy đâu phải người có lỗi cơ chứ?

Cạch! Tiếng phòng bệnh mở ra, Mạc Tư Kỳ từ bên ngoài bước vào, phòng bệnh trống không, rõ ràng anh có nghe tiếng Cố Khanh Vũ nói chuyện với ai đó. Lẽ nào là anh nghe lầm? Thấy Mạc Tư Kỳ, Cố Khanh Vũ cười đón lấy thức ăn ở trên tay anh.

"Khi nãy em có nói chuyện với ai không?"

Cố Khanh Vũ nghe Mạc Tư Kỳ hỏi liền cứng đờ, hành động này không qua khỏi mắt của Mạc Tư Kỳ, anh tuy không nghe rõ nội dung nhưng chỉ nghe một giọng của Cố Khanh Vũ, cô không thể nào tự nói chuyện chứ?

"Em nào có nói chuyện với ai? Anh nghe lầm rồi!"

Cố Khanh Vũ cười ha hả cho qua, sau đó lại đuổi Mạc Tư Kỳ đi làm thủ tục xuất viện, cô cũng chẳng có việc gì, không hiểu sao anh lại mang cô đến bệnh viện nữa. Ăn xong cháo mà Mạc Tư Kỳ mua, Cố Khanh Vũ định đứng dậy đi về thì đột nhiên bị Mạc Tư Kỳ ôm lấy làm cô giật mình suýt hét lên.

"Em đi được mà!" Mạc Tư Kỳ hành động như vậy khiến cô rất xấu hổ.

"Em đi nổi sao?"

"...." thực sự cô đi không nổi, toàn thân không nhúc nhích nổi.

"Xin lỗi em!" Mạc Tư Kỳ áy náy nói.

"Không sao đâu mà!"

Cố Khanh Vũ vỗ vỗ vai của Mạc Tư Kỳ tỏ ra mạnh mẽ không có gì, cô càng như vậy lại khiến anh càng đau lòng. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô khiến cô cứng người, hai má đỏ lên, biểu hiện này của cô khiến Mạc Tư Kỳ rất hài lòng.

Mạc Tư Kỳ chợt nghĩ, hình như anh đã thấy rất nhiều vẻ mặt của Cố Khanh Vũ, anh thấy cô mạnh mẽ, yếu ớt rồi ngượng ngùng, nhưng anh chưa từng thấy cô tức giận. Ngay cả khi biết anh thích Phó An Nhiên, Cố Khanh Vũ cũng không tức giận không ghen tuông mà chỉ buồn bã. Ngay cả việc này, anh thô bạo với cô như vậy, cô phải tức giận với anh mới đúng, nhưng cô lại không, cũng chỉ mỉm cười cho qua. Tính cách của Cố Khanh Vũ thật sự rất ôn hòa, cô dường như chẳng muốn đắc tội với ai cả, cũng chẳng muốn ghét ai hay giận ai. Anh rất thích tính cách này của cô, anh không ngờ cô còn nhỏ tuổi mà đã chín chắn, yên tĩnh như vậy.

Đến chiều Phó An Nhiên cùng Hạ Thiên Lam liền chạy tới thăm Cố Khanh Vũ, bây giờ cô chỉ có thể ngồi bất động trên giường, mặc dù đã thoa thuốc nhưng cô không bớt đau một chút nào cả. Vì vậy nên cô chẳng thể đi làm được đành phải điện thoại xin nghỉ làm vài hôm, Hạ Thiên Lam nghe tin cô bệnh thì gọi báo với Phó An Nhiên, cả hai liền chạy ngay đến chỗ của cô.

"Làm sao sinh bệnh rồi? Hôm qua rõ ràng còn khỏe mà!" Phó An Nhiên sờ trán Cố Khanh Vũ lo lắng hỏi.

"Chị khóa cửa chưa?" Cố Khanh Vũ sợ Mạc Tư Kỳ nghe được bọn họ trò chuyện liền nhỏ giọng hỏi.

"Để chị đi khóa!" Hạ Thiên Lam nghe hỏi liền đứng dậy đi.

Chờ Hạ Thiên Lam khóa cửa xong, Cố Khanh Vũ liền cởi vài nút áo sơ mi ra, bọn họ kinh ngạc nhìn mấy dấu hôn thâm tím đẩy người của Cố Khanh Vũ.

"Bộ xử nam đều như vậy hả? Hôm qua là ngày đáng sợ nhất cuộc đời em! Bây giờ thân thể em chỗ nào cũng đau cả, phía sau, hai chỗ... chỗ nào cũng đau oa..."

"Trời ạ! Đều là Tư Kỳ làm?" Phó An Nhiên kinh ngạc hỏi, bộ dáng của Mạc Tư Kỳ rõ ràng rất ôn nhu dịu dàng mà, có bá đạo như ông xã của cô đâu chứ?

"Phải đó! Hôm qua anh ấy say rượu, hức đau chết em! Em tưởng hôm qua mình chết rồi ấy chứ?"

"Ha ha! Không ngờ sức chiếm hữu của Mạc Tư Kỳ mạnh như vậy? Khổ thân em!" Hạ Thiên Lam cười xoa đầu cô.

Cả ba cô gái ngồi nói chuyện một chút thì Mạc Tư Kỳ gõ cửa, anh mang cháo vào trong cho Cố Khanh Vũ, hai người kia thấy thế liền tạm biệt Cố Khanh Vũ ra về. Mạc Tư Kỳ thấy Cố Khanh Vũ đang cầm một vật gì đó ngắm tới ngắm lui, anh liền bước lại hỏi.

"Em cầm cái gì đó?"

"Chị Nhiên Nhiên cho em, em thấy nó rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra mình đã thấy ở đâu?"

Cố Khanh Vũ vừa nói vừa đưa cái vật trong tay ra cho Mạc Tư Kỳ xem, không xem thì thôi, xem rồi mặt của anh hết xanh rồi lại trắng. Cái thứ mềm mềm mà Cố Khanh Vũ đang cầm kia không phải giống với tiểu đệ đệ của anh hay sao? Còn có hai mắt, hai chân? Chết tiệt! Phó An Nhiên lấy đâu ra cái loại đồ chơi bậy bạ này thế?

"Nó còn có một cái lỗ nhỏ trên đầu nha?"

Nhìn Cố Khanh Vũ dùng ngón tay sờ sờ cái lỗ nhỏ, Mạc Tư Kỳ rốt cuộc cũng không chịu nổi mà cầm lấy nó ném đi. Cố Khanh Vũ bất mãn nhìn Mạc Tư Kỳ: "Đó là quà của chị Nhiên Nhiên cho em mà! Sao anh lại ném?"

"Cái thứ bậy bạ đó từ nay không cho chơi nữa!"

Nhìn vẻ mặt của Mạc Tư Kỳ, Cố Khanh Vũ đột nhiên nhớ ra cái vật mình cầm là cái gì rồi, chẳng phải cô vừa thấy nó hôm qua sao?

"A!!! Sao lại có thứ đồ chơi đó cơ chứ?" Cố Khanh Vũ xấu hổ nói, sau đó nhìn mặt Mạc Tư Kỳ đỏ lên, cô liền cười nói tiếp: "Nhưng mà cái đó mềm mềm sờ thích lắm!"

Nhìn vẻ mặt đó của Cố Khanh Vũ, Mạc Tư Kỳ liền trừng mắt với Cố Khanh Vũ, cô không dám cười nữa liền cúi đầu ăn cháo.