Chương 16

"Hôm nay anh đưa em đi đâu vậy?" hiếm khi Mạc Tư Kỳ nghỉ làm dẫn cô đi chơi, Cố Khanh Vũ cảm thấy rất vui vẻ, nhìn anh cưng chiều cô như vậy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

"Đi gặp ba mẹ anh!"

"Cái gì?" Cố Khanh Vũ sửng sốt hét lên, tin này quá động trời đi!

"Không muốn?" thấy phản ứng của cô, Mạc Tư Kỳ liền nhíu mày.

"Không có! Nhưng tại sao anh không nói sớm! Em còn chưa chuẩn bị tâm lý!"

"Yên tâm! Ba mẹ anh cũng không có ăn thịt em, em sợ cái gì?"

Yên tâm? Còn lâu á! Chuyện con dâu gặp cha mẹ chồng luôn là chuyện các cô gái lo lắng, hơn nữa thời gian cô quen biết anh còn chưa đầy sáu tháng, anh còn muốn cô gặp ba mẹ anh. Cố Khanh Vũ thật sự muốn cào tường, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, tâm trạng người làm cha làm mẹ thế nào cô cũng không biết! Lỡ như cha mẹ anh không thích cô, không cho cô ở bên cạnh anh thì phải làm sao a! Đáng ghét! Mạc Tư Kỳ đáng ghét! Tại sao anh không nói với cô sớm cơ chứ?

Mạc Tư Kỳ nhìn Cố Khanh Vũ cứ đập đầu vào kính xe khiến anh buồn cười, vẻ mặt này của cô thật sự rất thú vị. Anh giả vờ không quan tâm đến ánh mắt ai oán của Cố Khanh Vũ mà tiếp tục lái xe. Một giờ sau, xe của Mạc Tư Kỳ dừng trước một căn biệt thự được xây dựng theo kiểu cách châu Âu cổ. Cố Khanh Vũ nhìn căn biệt thự trước mắt mà trợn mắt há mồm, bây giờ cô đã thấy được nhà của các soái ca trong tiểu thuyết rồi. Làm sao đây? Cô từ nhỏ đã không có người dạy dỗ các phép tắc trong giới thượng lưu, lỡ như cô làm sai gì thì sao? Cố Khanh Vũ lo lắng đến toát cả mồ hôi, mặt mũi trắng bệch, cô rất sợ, sợ bị ép phải rời xa Mạc Tư Kỳ.

"Không sao, đừng có sợ, có anh mà!"

Thấy mặt mũi Cố Khanh Vũ trắng bệch, Mạc Tư Kỳ đau lòng ôm chặt cô, hôn lên trán cô an ủi, anh không nghĩ đến cô lo lắng như vậy.

Cố Khanh Vũ cố gắng hít thở, gật nhẹ đầu nhìn Mạc Tư Kỳ ôm cô vào trong, hai chân cô bây giờ mềm nhũn không có cách nào cử động nỗi. Nếu như Mạc Tư Kỳ không ôm cô, khẳng định cô sẽ ngã khụy xuống mất. Mạc Tư Kỳ ôm Cố Khanh Vũ đến phòng khách, hiện giờ mọi người tập trung rất đầy đủ. Cố Khanh Vũ nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên, một cô gái xinh đẹp nóng bỏng, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Ba mẹ đây là người con muốn kết hôn, em ấy tên Cố Khanh Vũ!"

Kết... kết hôn? Cố Khanh Vũ bị câu nói của Mạc Tư Kỳ dọa cho cứng đờ, trời ạ, anh nói muốn kết hôn với cô!

"Tiểu Vũ! Chào ba mẹ anh đi!" Mạc Tư Kỳ ôm cô nhẹ giọng nói.

"Con chào chú, chào dì ạ!"

"Ngồi đi!" Ba Mạc lên tiếng, giọng nói nghiêm nghị của ông khiến Cố Khanh Vũ run rẩy.

"Con năm nay bao nhiêu tuổi? Ba mẹ cháu làm nghề gì?" Ba Mạc nhìn vẻ mặt non nớt của Cố Khanh Vũ liền hỏi, cô bé này rất trẻ, Mạc Tư Kỳ khi nào có sở thích với trẻ con thế này?

Cố Khanh Vũ sợ hãi nhìn vẻ nghiêm nghị của ba Mạc, mồ hôi toát ra, cô cố gắng nói: "Dạ! Con mười tám tuổi, con là trẻ mồ côi!"

Nghe Cố Khanh Vũ nói xong, ba mẹ Mạc đồng thanh hét lên: "Cái gì?"

Tiếng hét của bọn họ làm Cố Khanh Vũ rụt đầu, bỗng dưng có một giọng nói bén nhọn vang lên.

"Hừ! Còn nhỏ như vậy đã biết dụ dỗ đàn ông, đúng là thứ không ra gì, không có ba mẹ dạy dỗ có khác!"

Cố Khanh Vũ nghe xong mặt mũi trắng bệch, cô ngẩng đầu lên nhìn cô gái vừa phát ra tiếng nói, cô ta đang lạnh lùng nhìn cô đầy khinh thường. Có thể nói điểm yếu đầu tiên của Cố Khanh Vũ là Mạc Tư Kỳ, điểm yếu thứ hai là ba mẹ của cô. Cô không biết họ là ai? Cũng không biết họ là vứt bỏ cô hay là đã qua đời? Từ nhỏ mọi người luôn xem thường cô vì cô không có ba mẹ, điều đó khiến cô thật sự tổn thương.

"Lưu Nguyệt! Đây là chuyện của Mạc gia! Một người ngoài như cô có quyền gì lên tiếng?"

Mạc Tư Kỳ thấy Cố Khanh Vũ bị tổn thương, anh liền lạnh lùng nói, vẻ mặt đó của Mạc Tư Kỳ cũng thành công dọa cho Lưu Nguyệt hết hồn. Đến cha mẹ Thẩm cùng Cố Khanh Vũ còn bị dọa cho hết hồn, tuy rằng Cố Khanh Vũ đã nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Mạc Tư Kỳ, nhưng lạnh đến rét run thế này thực sự là lần đầu tiên.

Lưu Nguyệt biết Mạc Tư Kỳ rất dịu dàng ôn hòa, từ nhỏ đến lớn cho dù cô ta có đeo bám anh thế nào anh cũng chưa bao giờ tức giận. Nhưng bây giờ vì đứa con gái không ba không mẹ trước mặt mà thể hiện thái độ đó với cô ta khiến cô ta rất tức giận.

"Không đúng sao? Mới mười tám tuổi mà có tâm cơ dụ dỗ đàn ông như thế cũng biết là loại không tốt lành gì? Nhìn là biết nhắm vào tài sản của Mạc gia rồi, đúng là chim sẻ mà muốn bay lên làm phượng hoàng! Thân phận thấp kém như vậy mà còn muốn bước vào Mạc gia!"

Chát! Lưu Nguyệt sững sờ nhìn Mạc Tư Kỳ tát mình, hai mắt anh đỏ lên tức giận nhìn Lưu Nguyệt. Anh không cho phép bất kỳ ai dám làm tổn thương Cố Khanh Vũ, ngay cả anh cũng không được! Tưởng anh là kẻ ngốc sao? Đâu phải ai muốn bước vào Mạc gia là được? Cố Khanh Vũ là bảo bối của anh, là cả thế giới của anh, tình yêu của Cố Khanh Vũ dành cho anh đâu phải anh không thấy?

"Anh... anh đánh em? Anh vì con nhỏ không ba không mẹ đó đánh em?" Lưu Nguyệt ôm má tức giận không thôi.

Chát! Một cái tát lại rơi xuống má của Lưu Nguyệt, cái tát này mạnh hơn cái tát lúc nãy khiến Lưu Nguyệt ngã ra đất, khóe miệng rỉ máu. Mạc Tư Kỳ hận đến nỗi muốn gϊếŧ chết người phụ nữ này, mở miệng ra là khinh thường bảo bối của anh.

"Không những đánh cô, tôi còn muốn gϊếŧ chết cô! Đem cả Lưu gia chôn theo cùng!"

Thấy tình hình không ổn, ba mẹ Mạc đang trong tình trạng hóa đá liền tỉnh lại, Mạc Tư Kỳ từ nhỏ luôn rất ôn hòa dịu dàng, đây là lần đầu tiên họ thấy anh tức giận đến như vậy. Cố Khanh Vũ hốt hoảng vội chạy lại ôm lấy Mạc Tư Kỳ.

"Anh đừng như vậy! Em rất sợ!"

Cố Khanh Vũ cũng bị Mạc Tư Kỳ dọa không nhẹ, cô không nghĩ đến có ngày cô sẽ thấy bộ mặt đáng sợ này của anh. Anh tức giận như vậy là vì cô, vì bảo vệ cô, cô thật sự rất hạnh phúc!

Mạc Tư Kỳ nghe Cố Khanh Vũ nói như vậy liền giật mình, anh vuốt mặt, cố kìm nén cơn giận muốn bùng phát. Chết tiệt! Nếu không phải do Lưu Nguyệt thì anh đã không biểu hiện gương mặt xấu xí đó trước mặt của Cố Khanh Vũ. Anh không phải người ôn hòa dịu dàng, bộ dáng đó chỉ để che giấu đi tính cách thật của anh mà thôi. Anh rất giỏi kiềm chế cảm xúc, anh luôn tỏ ra vô hại để người khác không đề phòng anh, nếu anh dịu dàng như Cố Khanh Vũ thấy thì chắc chắn Mạc thị sẽ bị đạp đổ!

"Ngoan! Không sợ! Anh sẽ không tức giận nữa!"