Chương 6

Từ ngày hôm đó trở đi, cuộc sống của Cố Khanh Vũ và Mạc Tư Kỳ quay lại như trước, Mạc Tư Kỳ cũng không nhắc đến việc đuổi cô đi cũng không có lạnh nhạt gì với cô cả. Mỗi ngày Cố Khanh Vũ đi làm về rồi làm thức ăn cho Mạc Tư Kỳ, anh cũng chỉ trò chuyện bình thường với cô nhưng cô lại cảm thấy có chút xa cách. Cố Khanh Vũ thở dài, ít ra thì cũng thổ lộ với Mạc Tư Kỳ rồi, chỉ là anh không có chấp nhận cô thôi. Nhưng nói ra được một bí mật rồi cũng cảm thấy rất thoải mái, cô là một người không giỏi che giấu những bí mật đâu.

"Sao vậy?" thấy Cố Khanh Vũ thở dài, Cao Thần liền xoa đầu cô hỏi.

"Ách! Em không sao!"

Cố Khanh Vũ bị Cao Thần hành động thân mật như vậy cũng hơi giật mình, không phải anh ấy thích cô đấy chứ? Gần đây cô thấy Cao Thần rất quan tâm cô, lại hay nhìn cô với ánh mắt dịu dàng khiến cô cảm thấy hơi khó xử, nếu anh ấy thực sự thích cô thì chắc chắn anh ấy sẽ bị cô làm cho tổn thương. Chưa tính chuyện trong lòng cô chỉ có mỗi Mạc Tư Kỳ, hơn nữa hai tháng sau cô sẽ chết, cô không muốn Cao Thần đau lòng vì cô.

"Một lát về đi ăn với anh một chút nhé rồi anh đưa em về!"

"Nhưng em không thể về quá khuya!"

Cố Khanh Vũ nói với Mạc Tư Kỳ rằng cô đi làm buổi tối chỉ có mười giờ là về, từ chỗ làm về nhà cũng ít nhất gần mười giờ rưỡi, cô không muốn về khuya quá sợ làm phiền giấc ngủ của anh.

Thấy Cố Khanh Vũ không đồng ý, Cao Thần liền nói: "Không sao đâu, ăn gần đây, chỉ mất mười lăm phút thôi, rồi anh đưa em về."

"Vậy... cũng được" nhìn ánh mắt tha thiết ấy cô cũng không nỡ từ chối, sợ Cao Thần sẽ buồn, dù gì cả hai cũng đang làm việc chung.

Mạc Tư Kỳ ngồi trong phòng khách nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rưỡi rồi mà Cố Khanh Vũ còn chưa về nhà khiến anh vô cùng sốt ruột. Chưa bao giờ Cố Khanh Vũ về nhà trễ như vậy, nếu mà có chuyện gì thì Cố Khanh Vũ sẽ nhắn tin cho anh biết. Mạc Tư Kỳ mở điện thoại ra xem không có tin nhắn hay cuộc gọi nào cả, đột nhiên anh nghĩ đến, Cố Khanh Vũ bất ngờ xuất hiện ở trước nhà anh lại bị mất trí nhớ. Có khi nào cô nhớ lại rồi liền quên đi anh, rồi quay trở về nhà, rồi cứ như vậy hoàn toàn biến mất, cuộc sống một tháng qua cùng với Cố Khanh Vũ cũng biến mất như chưa từng xảy ra? Chết tiệt! Tại sao anh lại sợ cô biến mất chứ?

Mạc Tư Kỳ vò đầu, không chịu nổi cái suy nghĩ kia của mình nữa liền đứng dậy đi ra ngoài tìm Cố Khanh Vũ. Nhưng khi anh vừa xuống tới cổng thì thấy Cố Khanh Vũ đang đi cùng một chàng trai về nhà, bước chân của Mạc Tư Kỳ chậm lại, anh không đi ra nữa mà đứng nép ở sau bức tường.

"Tiểu Vũ... anh thích em..." thấy Cố Khanh Vũ chuẩn bị vào nhà, Cao Thần liền nắm lấy tay Cố Khanh Vũ thổ lộ.

Cố Khanh Vũ mặc dù biết trước chuyện này nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên được bạn nam tỏ tình, huống chi Cao Thần cũng rất đẹp trai, tương lai cũng có thể trở thành ca sĩ nổi tiếng. Cô được một nam sinh xuất sắc như vậy tỏ tình không ngạc nhiên mới là chuyện lạ, mặt của cô không khỏi ửng đỏ. Cao Thần nhìn Cố Khanh Vũ đến ngây ngốc, so với những cô gái mà anh ta từng gặp, Cố Khanh Vũ rất chân thực, thuần khiết, lại không giả tạo, khiến anh ta rất thích.

"Em... em... xin lỗi... em có người trong lòng rồi..." Cố Khanh Vũ ngượng ngùng nói, cô biết sẽ tổn thương Cao Thần, nhưng cô cũng không thể cho cậu ấy cơ hội được, cô cũng chẳng thích chơi trò mập mờ với những người thích mình.

Cao Thần nghe vậy cũng không khỏi thất vọng: "Anh thực sự không thể sao?"

"Em xin lỗi... anh là chàng trai rất tốt, có nhiều cô gái tốt hơn để cho anh lựa chọn mà... em có gì tốt đâu chứ?" Cố Khanh Vũ buồn buồn nói, nếu cô tốt thì Mạc Tư Kỳ phải thích cô chứ?

"Tiểu Vũ! Sao em lại không tự tin như vậy? Đối với người khác thì anh không biết, nhưng đối với anh em là một cô gái tốt nhất. Em khéo léo, hiểu chuyện, biết suy nghĩ, hơn nữa em rất chân thực, thuần khiết, ở bên cạnh em, em mang lại cho anh một cảm giác rất thoải mái!" Cao Thần ôm lấy Cố Khanh Vũ bộc lộ.

Mạc Tư Kỳ nghe những lời Cao Thần nói liền hóa đá, anh cũng thấy Cố Khanh Vũ như vậy, không chỉ mình anh mà người khác cũng nghĩ cô như thế, vậy mà trước đó anh còn nghi ngờ cô có mưu đồ xấu. Nhìn Cao Thần ôm lấy Cố Khanh Vũ, trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu, không phải là anh đã thích cô đấy chứ? Không phải, không phải, người anh thích là Phó An Nhiên mà, anh đã yêu đơn phương cô ấy lâu như vậy, tại sao Cố Khanh Vũ mới xuất hiện có một tháng lại có thể làm lay động cảm xúc trong anh?

"Cảm ơn anh đã nghĩ em như thế, cũng cảm ơn anh vì đã thích em, nhưng cho dù em đã có người trong lòng hay chưa em cũng không thể đáp lại tình cảm của anh được. Sớm muộn gì em cũng sẽ phải rời khỏi nơi này, anh đừng lãng phí tình cảm của mình vào em, anh rất tốt, anh sẽ tìm được cô gái tốt hơn em mà" Cố Khanh Vũ đẩy nhẹ Cao Thần ra cười nói, trong lòng không ngừng xin lỗi Cao Thần.

"Tiểu Vũ! Em đi đâu? Em đừng làm anh sợ?"

Không chỉ Cao Thần hoảng sợ khi nghe Cố Khanh Vũ nói mình phải rời khỏi nơi này, mà ngay cả Mạc Tư Kỳ cũng cảm thấy hoảng sợ. Thật sự không hiểu sao khi Cố Khanh Vũ nói câu đó, lời nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến bất lực khiến người khác sợ hãi.

"Ai dà! Không có gì đâu mà! Cha mẹ em định hai tháng nữa đưa em đi định cư thôi! Hihi! Thôi tối rồi anh về đi, đừng để cha mẹ lo lắng! Tạm biệt nhé!"

Cố Khanh Vũ không để Cao Thần kịp nói gì thì cô đã chạy đi vẫy tay chào tạm biệt Cao Thần, vì cô chạy quá nhanh nên cũng không phát hiện được Mạc Tư Kỳ đang đứng ở cổng. Anh phức tạp nhìn theo bóng lưng của cô, khi nãy cô nói cha mẹ sẽ đưa cô đi định cư là nói thật hay nói dối. Cô nói với anh cô mất trí nhớ mà, anh có nên hỏi cô hay không, anh không muốn nghi ngờ cô để rồi lần nữa thấy cô khổ sở. Ngay cả Cao Thần cũng nói, Cố Khanh Vũ là người rất chân thực, cô sẽ không dễ dàng gì mưu tính một thứ gì đó.

Vì nghe tới chữ định cư, Mạc Tư Kỳ đã giật mình, anh hoàn toàn không chú ý đến, Cố Khanh Vũ đã nói là hai tháng nữa...