Chương 8

"Ủa! Tư Kỳ! Tiểu Vũ!"

Bỗng một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạc Tư Kỳ, anh ngẩng mặt lên nhìn người vừa nói chuyện, ánh mắt anh liền trở nên ôn nhu. Cố Khanh Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Mạc Tư Kỳ, xuýt chút nữa là cô không kiềm được mà khóc rồi. Lẽ nào ngoài Phó An Nhiên ra, anh sẽ không nhìn ai với ánh mắt như vậy nữa sao, ý nghĩ đó khiến Cố Khanh Vũ chua xót.

"An Nhiên, thật trùng hợp, em đến ăn à?" Mạc Tư Kỳ mỉm cười dịu dàng hỏi.

"Dạ! Em đến cùng anh Phong!" Phó An Nhiên cười nói sau đó nhìn sang Cố Khanh Vũ, nháy mắt với Mạc Tư Kỳ: "Anh nha! Không ngờ Tiểu Vũ là bạn gái của anh, vậy mà lại không nói cho em biết, anh rõ ràng chẳng coi em là bạn bè mà."

Nghe Phó An Nhiên nói như vậy, Mạc Tư Kỳ định giải thích thì Cố Khanh Vũ đã nhanh chóng lên tiếng: "Chị Nhiên Nhiên hiểu nhầm rồi! Em là em họ xa của anh Tư Kỳ! Không phải bạn gái đâu!"

"A! Vậy sao?" Phó An Nhiên nhìn nhìn Cố Khanh Vũ giả vờ ngạc nhiên, cô gái nhỏ này, tinh ý thật.

"Nhiên nhi! Em làm gì vậy?"

Cố Khanh Vũ trợn mắt nhìn người đàn ông đang bước lại, mẹ ơi, không hổ danh là nam chính, anh ta phải nói là cực phẩm của cực phẩm. Nếu Mạc Tư Kỳ thư sinh nho nhã thì người đàn ông trước mắt phải nói là yêu mị cuồng dã. Ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm đó, màu da bánh mật, thân hình cao lớn săn chắc. Phó Hạo Phong đứng cùng một chỗ với Phó An Nhiên thì thực sự là một đôi trời sinh, không khí xung quanh bọn họ vô cùng ngọt ngào, nhìn thôi cũng biết sẽ không thể nào chen chân vô được!

Cố Khanh Vũ cố gắng nhai nhai nuốt nuốt, chỉ có Phó An Nhiên là nói mãi không ngừng, cô cảm thấy bầu không khí này thật sự rất căng thẳng. Hai người đàn ông là tình địch của nhau mà lại ngồi ăn chung một bàn, sát khí của họ bay qua bay lại khiến người ngồi giữa như Cố Khanh Vũ cũng muốn trúng đạn. Thật là đáng sợ mà.

Đột nhiên Phó An Nhiên kéo Cố Khanh Vũ lại ngắt lên eo cô nói nhỏ: "Con bé này! Người mà em thích là Tư Kỳ sao không nói chị biết hả?"

Cố Khanh Vũ bị ngắt đột ngột liền bị đau a lên một tiếng khiến Mạc Tư Kỳ cùng Phó Hạo Phong nhìn qua, Cố Khanh Vũ xoa xoa eo trừng mắt nhìn Phó An Nhiên rồi cười cười với hai người kia.

"Hi! Các anh cứ dùng tiếp đi, em bị kiến cắn, nhờ chị Nhiên Nhiên đi xem giúp!"

Nói rồi Cố Khanh Vũ ôm eo kéo Phó An Nhiên đi mất, sau khi đến nhà vệ sinh rồi Cố Khanh Vũ mới nói.

"Làm sao em dám nói! Anh ấy thích chị mà! Nếu em nói ra chị sẽ nghĩ em lợi dụng chị tiếp cận anh ấy sao? Hơn nữa hôm ngày đầu đi làm đó, em thấy anh ấy đến chỗ chị em mới biết anh ấy thích chị. Sau đó chị lại nói chị có ông xã rồi, giờ em biết nói thế nào nữa?"

"Ai nha! Chị có ông xã rồi làm sao tiếp nhận thêm anh ấy, không lẽ em muốn chị vượt tường à?" cô gái ngốc này, biết người mình thích đi thích cô lại chẳng ghen tuông hãm hại cô, rốt cuộc cô gái này ngốc hay là do yêu Mạc Tư Kỳ quá sâu đậm?

"Không có! Em không có ý đó đâu chị!" Cố Khanh Vũ sợ nhất là bị hiểu nhầm, cô vội xua tay nói.

"Vậy chị giúp em chiếm lấy trái tim anh ấy nhé?"

"Khó lắm, em rất phát huy tiềm năng vợ tốt rồi mà anh ấy không thích em!"

Cố Khanh Vũ cùng Phó An Nhiên trò chuyện một chút liền đi ra để hai người kia không nghi ngờ gì, Phó An Nhiên nói cô chỉ cần nghe lời cô ấy là được. Cô ấy cũng biết cô rất là ngây thơ, không phải tiểu hồ ly giống cô ấy, chẳng có mưu mô gì cả, cô ấy đành phải ra tay thôi.

Ăn xong, Phó An Nhiên kéo Cố Khanh Vũ đi bar, lần đầu tiên được vào nơi ồn ào náo nhiệt như thế này, Cố Khanh Vũ có chút sợ cũng có chút hào hứng. Mạc Tư Kỳ nhìn Cố Khanh Vũ nãy giờ cứ bám theo Phó An Nhiên khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh không biết cảm giác này là do ghen tị Cố Khanh Vũ được ôm Phó An Nhiên hay là vì Cố Khanh Vũ không thèm đi cùng anh nữa. Bọn họ chọn một gốc ngồi xuống, Cố Khanh Vũ nhìn thực đơn thức uống đến ngây người, cô chưa bao giờ uống rượu cả, nhìn những thức uống này cô thật sự không biết uống loại nào.

"Để chị gọi cho!"

Phó An Nhiên thấy Cố Khanh Vũ ngây ngốc liền giật lấy thực đơn mà gọi, không lâu sau, Cố Khanh Vũ nhìn ly cocktail đầy màu sắc trước mặt. Cô liền uống thử, thức uống này có màu hồng đậm. Cố Khanh Vũ uống cảm thấy rất ngon, nó có vị cay nồng của rượu nhưng cũng rất ngọt. Cô là người mù về rượu nên chẳng biết nó là gì chỉ cảm thấy rất ngon.

"Thế nào?" nhìn Cố Khanh Vũ uống mà Phó An Nhiên cảm thấy buồn cười, cô tính gọi rượu mạnh cho Cố Khanh Vũ nhanh chóng say nhưng lại sợ Cố Khanh Vũ uống không được liền gọi cho cô ấy một ly Singapore Sling. Thức uống này là một loại cocktail cho phụ nữ do nó có màu hồng đậm. Singapore Sling có nhiều công thức pha chế khác nhau, nhưng nguyên bản gồm rượu gin, rượu vị sơ ri, rượu ngọt Benedictine, nước ép lựu và nước ép dứa Sarawak nhằm tạo một lớp bọt bông phía trên.

"Dạ ngon lắm! Em có thể uống thêm một ly nữa không?"

"Không được!" câu này là do Mạc Tư Kỳ nói, cocktail dù ngon, nhưng nó cũng là rượu, người không biết uống rượu như Cố Khanh Vũ sẽ rất dễ say.

"Nhưng... nhưng mà ngon lắm..." Cố Khanh Vũ tủi thân nói, nhìn như con dâu nhỏ bị bắt nạt.

"Không sao đâu, thành phần của ly này đa số là nước ép thôi" Phó An Nhiên cười nói gọi thêm cho Cố Khanh Vũ một ly nữa, cô liền hi hi cười như đứa trẻ vừa ăn trộm được kẹo vậy.

Ngồi uống một chút, Phó An Nhiên liền kéo Cố Khanh Vũ ra cây cột nhảy, bây giờ Cố Khanh Vũ cảm thấy lâng lâng, cả thân thể nhẹ như bong bóng. Cô nghe theo tiếng nhạc bắt đầu lắc lư thân thể, tuy trước kia cô làm phục vụ có thấy người ta nhảy qua nhưng chưa từng thử. Cố gắng hồi tưởng lại mấy động tác đó, Cố Khanh Vũ liền nhảy, Phó An Nhiên mỉm cười đi xuống ngồi vào bàn để cho Cố Khanh Vũ chơi. Thân hình của Cố Khanh Vũ tuy chưa phát triển đầy đủ nhưng cũng đã rất đẹp rồi, nhìn bọn con trai ngồi ở dưới hét lớn cũng đủ biết cô rất có sức hút.

"Sao em lại để em ấy ở đó? Em ấy còn nhỏ!" Mạc Tư Kỳ sốt ruột nhìn mấy tên đàn ông phía dưới nhìn Cố Khanh Vũ như con mồi, vừa định đứng lên đi kéo Cố Khanh Vũ về thì nghe Phó An Nhiên ở bên cạnh nói.

"Tư Kỳ, anh không thích Tiểu Vũ sao?" nhìn Cố Khanh Vũ đang ngây ngốc nhảy, Phó An Nhiên chống cằm hỏi Mạc Tư Kỳ.

"Anh..."

Không để Mạc Tư Kỳ trả lời thì Phó An Nhiên đã tiếp tục nói: "Haizz! Thật tội nghiệp cô bé! Nhưng cô bé ấy tinh ý quá nhỉ, vừa nhìn đã biết anh thích em, cô bé ấy phải thích anh đến cỡ nào mới có thể cười nói vui vẻ với em như vậy, còn nói mình là em họ của anh nữa chứ..."

Phó An Nhiên nói xong, cũng chẳng chờ Mạc Tư Kỳ tiếp lời mà chạy lên nhảy cùng Cố Khanh Vũ.