Chương 10

Sau khi Vân Cảnh cầm lấy tượng Phật thì quay đầu nhìn về phía chủ quán nói: ""Năm vạn.""

Chủ quán nhìn Vân Cảnh, hoài nghi mình nghe lầm, trị giá hơn một nghìn vạn, Vân Cảnh trả một trăm ngàn thì hắn còn có thể chấp nhận, làm sao mà trong nháy mắt chỉ còn năm vạn?!

Chủ quán lập tức tức giận chỉ vào Trần Tùng nói:""Mới vừa rồi người anh em này đã nói đây là tượng Độ mẫu bằng vàng từ đời Minh, là đồ cổ, là bảo bối! Thậm chí trong hội đấu giá còn bán được vài tỷ, bây giờ cậu lại trả năm vạn, cậu đang nói đùa à?""

Vân Cảnh nhìn thấy dáng vẻ đầy tham lam của chủ quán, trong lòng cười lạnh. Một ngàn tám vạn mà hắn cũng dám hô, thứ đáng tiền chân chính được giấu ở bên trong tượng, cũng chỉ có Vân Cảnh có Tinh thần lực cực cao mới cảm ứng được, vỏ ngoài là tượng Phật mặc dù là đồ cổ thật nhưng đã mất linh khí từ lâu rồi, hoàn toàn không có giá trị. Nếu không có Trần Tùng nhúng tay vào thì Vân Cảnh có thể mua vật này với giá vài ngàn tệ, hiện tại lại nâng giá tới năm vạn, Vân Cảnh lại không phải là người dễ chịu thua thiệt, bất luận là tên chủ quán muốn làm thịt khách hay là Trần Tùng đang xem náo nhiệt bên cạnh, Vân Cảnh làm thế nào cũng phải cho bọn họ hối hận hộc máu mới được.

Vân Cảnh hết sức thong dong nói: ""Đồ bày trên đất mà lại muốn bán với giá tại buổi đấu giá, ông chủ muốn đùa tôi à. Đây là một tượng Phật đen thui, chưa qua xử lí, chưa qua chuyên gia giám định, không có giấy chứng minh thì có tư cách gì mà nói là Độ mẫu bằng vàng thời Minh? Chỉ bằng mấy chữ "" Đại Minh Vĩnh Lạc thi niên"" này à?""

Chủ quán bị hỏi khó, hắn cũng chỉ tham tiền hơn nữa bị Trần Tùng ở một bên kích động mới hăng tiết vịt báo giá hơn một ngàn vạn, hiện tại nghĩ lại đúng là không thực tế. Có nhiều người không nghe thấy đoạn chủ quán và Trần Tùng thương lượng giá cả nên mặc dù người vây xem nhiều nhưng tất cả đều thống nhất đứng ở một bên im lặng xem náo nhiệt, không ai đồng ý lên tiếng giúp chủ quán cả. Trong đám người này cũng không thiếu những người đi giày Tây, có tiền có của nhưng lại không một ai hứng thú với tượng Phật của chủ quán cả, sau khi biết được giá thì lại càng không, tất cả đều đang nhìn Vân Cảnh, nhìn Vân Cảnh có dùng giá một nghìn tám vạn mua cái tượng Phật này không! Tất cả mọi người chỉ thích xem náo nhiệt thôi. Nghĩ tới đây mộng đẹp phát tài bị đổ bể khiến sắc mặt của chủ quán cực kì khó coi, hắn chỉ Trần Tùng nói: ""Nhưng người anh em của cậu đã nói giá của tượng Phật, chẳng lẽ cậu ta lại gài cậu?""

""Anh em?"" Vân Cảnh cười khẽ: ""Tôi và anh ta chỉ mới gặp một lần tại cửa hàng ở Di Cổ Đạo này lúc nãy, từ đầu tới đuôi chưa tới một giờ, không phải anh ta gọi tôi là anh em thì chúng tôi là anh em thật, có lẽ anh ta là anh em với chủ quán mới đúng.""

Lời này của Vân Cảnh khiến những người chung quanh bật cười, nhìn kĩ thì chủ quán và Trần Tùng cũng có mấy phần tương tự, Vân Cảnh không nói còn tốt, sau khi nói ra thì lại càng giống anh em. Trần Tùng bị những lời này của Vân Cảnh chọc giận gần chết, đặc biệt lúc này xung quanh đều lên tiếng phụ hoa càng làm cho hắn giận sôi lên. Hắn là con trai của trùm bất động sản ở đây, nếu đổi lại chỗ khác có lẽ sẽ có không ít người biết hắn nhưng ở Di Cổ Đạo phần lớn là người bên ngoài tới tham quan, trùng hợp là trong những người vây xem hôm nay không có một ai nhận ra Trần Tùng, lúc này mọi người đều chỉ vào Trần Tùng và chủ quán, có người đanh đá trực tiếp lớn tiếng thảo luận điểm giống nhau giữa hai người.

Trần Tùng sa sầm nhìn Vân Cảnh: ""Anh bạn, lời này của cậu không hay lắm, tôi có ý tốt giúp anh mà anh lại nói những lời này là có ý gì?""

""Lúc này không gọi anh em nữa a?"" Vân Cảnh nhướng mày: ""Anh đã gọi tôi một tiếng bạn vậy tôi hỏi anh, anh biết tên của tôi không?""

Trần Tùng giống như bị chặn họng, đúng là Vân Cảnh quả thật chưa nói tên mình cho hắn biết. Lúc trước Trần Tùng nghĩ Vân Cảnh chỉ là một nhân vật nhỏ đơn giản mà thôi, hắn khinh thường không thèm nhớ tên đối phương cho nên Vân Cảnh không nói hắn cũng không hỏi, không nghĩ tới lúc này lại bị Vân Cảnh hỏi khó.

Biểu tình của những người chung quanh càng thêm sung sướиɠ, hoàn toàn phán chủ quán và Trần Tùng là cùng một phe.

""Lúc trước tôi đã cảm thấy giữa hai người này có mờ ám, mọi người nhìn bọn họ xem, lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt!""

""Đúng vậy, mọi người không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao? Một du khách đang xem tượng Phật, còn chưa hỏi giá định mua đâu mà một người khác đã xông tới nói tượng Phật này giá trị cỡ nào, những buổi đấu giá trước bán mấy ngàn vạn, cũng không xem thử đây là đâu, cũng đâu phải là buổi đấu giá của Sotheby"s đâu, đây là cửa hàng nhỏ mà mở miệng ngậm miệng là mấy ngàn vạn, đến tôi cũng sợ hãi không dám dây vào, xem mọi người là đồ ngốc hết hả?""

""Đây là đang ép mua ép bán đúng không? Vẫn nghe nói trật tự ở Di Cổ Đạo vô cùng tốt, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, cũng may là tôi vừa đi qua đây, chưa vào nhìn, nếu không thì bây giờ tôi chính là người bị ""hai anh em"" kia lôi kéo gọi ""anh em"" rồi!""

""Thật ra nếu nhìn kỹ thì đúng là tượng Độ mẫu bằng vàng này có chút khác biệt, có điều mặt ngoài bị hư tổn rất nhiều, lớp bụi đất bên ngoài hiển nhiên không phải là để che đậy bảo vật mà là để che giấu chỗ bị hư hại, nói cách khác nếu rửa sạch thì có khi tượng Phật này sẽ vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, cho dù là đồ cổ thật thì cũng không đáng mấy tiền, coi như đưa nó cho nhà giám định thì cũng sẽ không vượt qua mười lăm vạn huống chi là đưa vào đấu giá, còn phải bỏ phí giám định và một loạt phí tổn khác ....vv... nếu có thể bán thật thì còn mất tám đến mười tám phần trăm hoa hồng là mấy vạn rồi, nếu đặt giả thiết là đồ thật thì trừ hết hao phí năm vạn là cái giá hết sức hợp lý, xem ra chàng trai kia là người trong nghề, hai anh em này đá phải ván thép rồi.""

""Ai da, nếu tôi mà gặp phải tình huống như thế thì tôi báo cảnh sát đấy. Mặc dù mua bán đồ cổ là chuyện tôi tình anh nguyện nhưng cũng không thể hãm hại lừa gạt nhau được!""

""Tôi định đăng lên Microblogging đây, một ngàn tám vạn, ha ha, chuyện hai anh em này cũng đủ để tôi cười nguyên một năm!""

Có mấy người trẻ tuổi cười ha ha một cách tự nhiên, không thèm để ý đến sắc mặt xanh mét của Trần Tùng, đều rối rít lấy điện thoại di động ra quay lại. Trần Tùng tức giận đến cả người phát run, vội vàng ra lệnh cho bảo vệ không cho phép quay chụp nếu không chính là xâm phạm quyền lợi riêng tư của hắn. Bảo vệ đang đứng bên cạnh lập tức tủa ra thì mọi người vây xem mới phát hiện thân phận Trần không tầm thường, rốt cục vào lúc này mới có một người nhận ra Trần Tùng, cao giọng nói: ""Tôi biết rồi, người này là con trai của ông trùm họ Trần, là người thừa kế của trùm bất động sản, là phú nhị đại đấy!""

Rốt cục thân phận của Trần Tùng cũng được đưa ra ánh sáng nhưng Trần Tùng không vui vẻ nổi, lúc này chủ quán đang mặt mày ủ ê nghe vậy giống như tìm được cứu tinh, kêu lên: ""Con trai của ông Trần đã nói đây là bảo bối giá trị liên thành, chẳng lẽ con trai ông Trần còn có thể cố ý hợp tác với tôi để lừa tiền sao?""

Lời nói này vừa thốt ra thì ý muốn gϊếŧ chủ quán Trần Tùng cũng đã có. Trần Tùng đang do dự có nên dùng một ngàn tám vạn mua cái tượng Phật rách này để lấy lại danh dự cho mình hay không, mặc dù lúc Vân Cảnh cầm tượng Phật về thì trong nháy mắt đó tim hắn đập rất nhanh nhưng đây là một ngàn tám vạn đấy, không phải là một ngàn tám tệ. Cho dù gia đình hắn có tiền thì tiền đó cũng là của ba hắn, hơn một ngàn vạn không phải nói cho là cho được! Đúng lúc này, lão Triệu và Tấn Giang Thủy dưới sự giúp đỡ của bảo vệ của lão Triệu cuối cùng cũng chen qua được đám người đi vào bên trong. Bọn họ ở xa nghe thấy bên này có bảo bối giá ngàn vạn, vốn không định tới xem nhưng càng nghe càng thấy người trong cuộc giống như Vân Cảnh thì lão Triệu và Tấn Giang Thủy mới nhanh chóng đi về phía này. Khi thấy Vân Cảnh đứng đối diện với Trần Tùng thì Tấn Giang Thủy sửng sốt sau đó sắc mặt hoàn toàn sa sầm.

Mới vừa rồi trong lúc qua lại giữa đám người thì hai người cũng đã nghe được câu chuyện , mặc dù cả hai mới quen Vân Cảnh một ngày nhưng dù sao đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người lại còn thiếu Vân Cảnh một cái mạng nên tất nhiên vào lúc này phải đứng về phía ân nhân cứu mạng rồi.

Lúc này Tấn Giang Thủy bước lên, cầm lấy tượng Phật, giơ lên cẩn thận quan sát, xét cho cùng thì khí chất của lão rất cao, giờ phút này Tấn Giang Thủy lại bắt đầu giám định bảo vật nên mọi người vây xem yên lặng hẳn đi, ánh mắt nhìn lão giống như đang nhìn một cao nhân đắc đạo. Một lát sau, Tấn Giang Thủy tiên phong đạo cốt lên tiếng: ""Thông qua tư thế ngồi của tượng Phật và chi tiết bắt ấn thì đúng là giống Độ mẫu, thông qua mặt mũi và hình thể để phán đoán thì đúng là phong cách đời Minh, bất luận là tạo hình tượng Phật bằng vàng hay là công nghệ hoa văn đều đạt tới đỉnh cao nhất trong lịch sử, chính là vào năm Vĩnh Lạc, có giá trị cao nhất trong các tượng Phật vàng nhưng với điều kiện tiên quyết là một pho tượng hoàn chỉnh và thật sự là tượng Độ mẫu bằng vàng vào năm Vĩnh Lạc đời Mình.""

Chủ quán vừa nghe thì nhất thời kinh hãi: ""Ông nói bảo bối của tôi là hàng giả? Tôi nói cho ông biết........""

Tấn Giang Thủy không nhanh không chậm cắt đứt lời chủ quán: ""Là thật hay giả chỉ cần nhìn qua là biết.""

Sau khi nói xong thì ông nhẹ nhàng lau bụi bẩn bên ngoài đi, bởi vì lớp bụi bẩn bên ngoài bám quá lâu nên không thể chỉ dùng tay là lau sạch hết, huống hồ một nửa tượng Phật đều bị bùn đen bao phủ, Tấn Giang Thủy cũng chỉ lau hai chỗ, một là mặt, hai là bệ hoa sen để cho mọi người quan sát.

""Đồ cổ có linh là vì lúc chế tạo người làm đã phải hao hết tâm huyết nên tượng Phật mới càng thêm xuất chúng, người xưa tin Phật nên mỗi khi chế tạo tượng Phật thì đều mang theo thành kính và kinh sợ, sau khi tượng Phật được tạo thành thì lập tức đặt lên bàn thờ cung phụng, sau đó lại trải qua lửa khói nhân gian và nhật nguyên ăn mòn, đặc biệt là tượng bằng vàng thì màu sắc bên ngoài sẽ tối đi, dưới ánh sáng mặt trời sẽ khúc xạ ánh sáng nhu hòa, chỉ có đồ giả mới sáng bóng, hoặc tượng Phật đã được xử lí để làm cũ đi cũng không thể che giấu được.""

Mọi người đều nghểnh đầu lên nhìn cho kĩ thì kinh ngạc phát hiện hai nơi mà Tấn Giang Thủy lau đi màu sắc quả thật có khác, nếu không có những phân tích này thì lấy ánh mắt gà mờ của bọn họ lại không ai nhắc nhở thì chắc chắn sẽ không nhận ra sự khác biệt. Bây giờ lại được Tấn Giang Thủy chỉ ra, so sánh thì càng xem càng thấy có vấn đề.

""Chuyện này....Mặc dù mặt tượng Phật có màu sắc nhu hòa nhưng cái bệ sen thì lại hơi chói mắt!"" Người mới khen Vân Cảnh là người trong nghề lúc nãy mở miệng đầu tiên. Có hắn mở đầu những người còn không xác định rõ kia cũng hăng hái thảo luận. Đây là Tấn Giang Thủy đang giảng bài cho mọi người đấy, ai tới phố đồ cổ mà không muốn mua được đồ cổ nên mọi người lập tức hăng hái, vô số ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn mấy người Vân Cảnh.