Chương 12

Những người chung quanh bị lời của Tấn Giang Thủy làm sợ ngây người, là Xá Lợi trong truyền thuyết, gần như tất cả mọi người đều nghe qua nhưng nếu tận mắt thấy thì lại không có mấy người.

""Xá Lợi? Tôi không nghe lầm đấy chứ?""

""Tôi có nghe quả thật bên trong vài tượng Phật có giấu Xá Lợi thế nhưng phần lớn đều cực kì quý giá và được bảo tồn hoàn hảo để bán đấu giá hoặc cung phụng trong chùa miếu, giống cậu ta chỉ tùy tiện mua một tượng Phật mà được Xá Lợi thì tỷ lệ còn thấp hơn trúng vé số!""

""Không đúng, tượng Phật của cậu ta bị hư hại quá nhiều còn bị người ta gia công lại, theo lý mà nói cho dù thật sự có Xá Lợi thì cũng đã sớm bị lấy mất, làm sao còn đến bây giờ?!""

Đám người vây xem chấn động xôn xao, lúc trước mọi người còn giữ vững trật tự nhưng sau khi nghe có Xá Lợi thì làm gì còn đứng im được, ai cũng muốn chen tới phía trước xem thử thế nào. Cũng may chung quanh đều là cửa hàng chặn lại nên muốn chen chúc cũng khó, hơn nữa bên cạnh lão Triệu và Trần Tùng còn có bảo vệ, một khi phát hiện có người xông tới thì lập tức ngăn lại, mọi người thấy bộ dạng hung thần ác sát của đám bảo vệ thì đều hiểu ít nhất lão Triệu và Trần Tùng đều là người không dễ dây vào, Tấn Giang Thủy thì toàn thân tiên phong đạo cốt thoạt nhìn cũng không phải là người thường, vì vậy đám người mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm bùn đen trong tay Vân Cảnh.

Vân Cảnh biết Tấn Giang Thủy và Trần Tùng đều là người tu hành, linh lực bên trong cơ thể bọn họ nhiều hơn so với người bình thường, sau khi cơ thể được linh lực nuôi dưỡng thì Tinh thần lực cũng vô tình được tăng cường một chút, bảo vật này có linh khí nên bọn họ có thể cảm nhận được, vì vậy lúc bảo vật được lấy ra khỏi tượng Phật còn chưa hiện rõ thì Tấn Giang Thủy là người đầu tiên nói rõ bản chất của nó còn Trần Tùng cũng không giữ được tỉnh táo nữa, mới hét lên.

Thế giới của Vân Cảnh không có Xá Lợi nhưng cũng may là nguyên chủ thích xem tiểu thuyết, không ít tiểu thuyết tu chân có nhắc đến Xá Lợi hơn nữa tần suất nhắc đến còn rất nhiều nên bây giờ Vân Cảnh mới biết Xá Lợi là bảo vật nhà Phật, có thể ngộ nhưng không thể cầu, khó trách linh khí đậm đặc, trạng thái cũng khác thường. Nghĩ như vậy Vân Cảnh chậm rãi hất đống bùn đen ra thì thấy một viên đá cỡ đầu ngón út, màu trắng trơn láng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Tấn Giang Thủy lại gần quan sát trong chốc lát sau đó mỉm cười: ""Xem ra không phải là Xá Lợi chân thân mà là Xá Lợi được diễn sanh, nhưng một Xá Lợi diễn sanh mà có thể có được năng lượng như thế thì có thể thấy được Xá Lợi gốc không tầm thường, Tiểu Cảnh, đây đối với cậu mà nói ngược lại là chuyện tốt, vì Xá Lợi chân thân quá hiếm thấy, người thường có nó là họa không phải phúc, ngược lại Xá Lợi diễn sanh rất thích hợp với cậu vào lúc này.""

Còn có một ít chuyện mà Tấn Giang Thủy không nói ra, dù sao Xá Lợi cũng là hài cốt của cao tăng, nếu có được mà không ai biết thì thôi nhưng ở trước mặt mọi người thì có chút phiền toái, chưa cần nói đến bàn luận của mọi người, chỉ riêng một người Trần Tùng đã cực kì thèm muốn Xá Lợi, nếu lại là Xá Lợi chân thân thì xử trí như thế nào cũng rất phiền phức. Tấn Giang Thủy biết rõ Vân Cảnh không thích nổi tiếng, nếu như không phải là vì giúp lão lấy lại mặt mũi thì chắc chắn sẽ lấy bảo vật trong tượng Phật ra cho nên sau khi thấy nó là Xá Lợi diễn sanh, lão mới thở phào nhẹ nhõm. Không thể không nói vận may tới thì không ai ngăn cản được, ngay cả lấy được bảo vật cũng là loại thích hợp với mình.

Quả nhiên chung quanh khi nghe là Xá Lợi diễn sanh thì những người có nghiên cứu về Xá Lợi mất đi một nửa nhiệt tình, còn lại những người không rõ chuyện tình cũng đã bình tĩnh lại, châu đầu ghé tai hỏi thăm Xá Lợi diễn sanh là cái gì.

Tấn Giang Thủy thấy lão Triệu và Vân Cảnh đều không hiểu Xá Lợi diễn sanh là gì thì lập tức giải thích: ""Xá Lợi chính là bảo vật đặc thù xuất hiện sau khi hỏa táng các cao tăng đắc đạo đã viên tịch, là do tu vi cả đời và công đức của cao tăng tạo thành, là một loại bảo vật vô giá. Xá Lợi có linh, có lời đồn Xá Lợi sau khi được cung phụng lâu dài thì tiểu Xá Lợi ban đầu sẽ biến thành đại Xá Lợi, thậm chí từ đại Xá Lợi còn có thể sinh ra nhiều Xá Lợi nhỏ, những tiểu Xá Lợi này cũng không phải do chân thân cao tăng tạo nên, nên mới gọi là Xá Lợi diễn sanh. Cụ thể hơn thì lão cũng không biết, chẳng qua nhà Phật hay dạy cơ duyên, từ lúc tượng Phật này được tao ra đến giờ đã hơn mấy trăm năm, trước sau không biết đã qua tay bao nhiêu người, lại từng bị hư hỏng chỉ còn một nửa mà Xá Lợi vẫn còn ở trong tượng Phật, cho đến hôm nay rơi vào tay cậu, Xá Lợi chọn người, nói rõ chỉ cậu mới có được nó, về phần huyền bí sâu xa của Xá Lợi thì tự cậu phải tìm tòi nghiên cứu.""

Lão Triệu nghe vậy lập tức tò mò hỏi: ""Trước kia tôi nghe nói Xá Lợi có linh tính, có người từng dùng búa sắt đập Xá Lợi thì nó cũng không hề hư hại chút nào nhưng chỉ cần cầm trứng gà có gà con trong đó đập nhẹ thì trứng gà không vỡ nhưng Xá Lợi lại hóa thành bột mịn, đây là bởi vì lòng từ bi của người xuất gia, cao tăng có lòng thương xót không muốn tổn thương các sinh linh nhỏ cho nên thà mình tan xương nát thịt cũng không muốn tổn thương sinh mệnh bên trong trứng gà, cái này có thật không?""

Lúc lão Triệu nói thì Vân Cảnh không có phản ứng gì ngược lại mộng ma trong balo lại chấn động dữ dội giống như đang thúc giục Vân Cảnh dùng nó để đập Xá Lợi thử một chút. Vân Cảnh bị mộng ma húc có chút bất đắc dĩ, vội vàng vỗ vỗ trấn an mộng ma, rất lâu sau mộng ma mới miễn cưỡng dừng lại.

Tấn tiên sinh nghe thấy thì lắc đầu liên tục: ""Lão cũng không biết, bản thân cũng từng nghe nói có người dùng biện pháp khoa học để tìm tòi nghiên cứu thành phần bên trong Xá Lợi cuối cùng xác nhận thành phần trong Xá Lợi giống kim cương, cho dù không có linh tính thì Xá Lợi cũng là bảo vật giá trị liên thành.""

Nghe Tấn Giang Thủy và lão Triệu ông một câu tôi một câu, Trần Tùng giống như có chút không chịu nổi đả kích bước từng bước tới, gắt gao nhìn chằm chằm Xá Lợi trong tay Vân Cảnh. Đây chính là Xá Lợi đấy! Trần Tùng cơ duyên xảo hợp nên mới vào được sư môn nhưng thiên phú của hắn không xuất chúng, tu luyện nhiều năm như vậy chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở mức nhập môn, hắn luôn cho rằng nguyên nhân là vì bảo vật trên người mình không đủ, nếu có chí bảo trong người thì còn lo gì đến tiến độ tu luyện? Vì vậy lần đấu giá này hắn tới là muốn xem thử có gì thích hợp hay không, lại không nghĩ tới thứ quý giá nhất đã thoáng qua nhưng hắn lại bỏ lỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Cảnh được hời. Lúc trước khi hắn giám định Độ mẫu, mặc dù cố ý bỏ qua những hư hại của tượng nhưng những gì hắn nói đều là thật, tượng Phật đấu giá một tỷ đô la Hồng Kông là vì bên trong có một viên Xá Lợi nên mới có giá cao như thế, mà nay Vân Cảnh chỉ dùng năm vạn đã mua được Xá Lợi Phật! Mặc dù chỉ là Xá Lợi diễn sanh, những người bên cạnh đều cho rằng giá trị của Xá Lợi sẽ giảm đi nhiều nhưng chỉ Trần Tùng biết linh khí Xá Lợi này rất nồng đậm, còn tốt hơn cả Xá Lợi chân thân khác, Xá Lợi diễn sanh thì như thế nào, chỉ cần là bảo vật là được.! Càng muốn Trần Tùng càng không cam lòng. Tượng Phật này hắn cũng có cơ hội mua được, trong khoảnh khắc lúc Vân Cảnh lấy tượng Phật từ trong tay hắn thì hắn đã cảm ứng được nhưng……… không có nhưng, giờ phút này càng nghĩ càng thấy hối hận. Đồng thời Trần Tùng cũng không khỏi cảnh giác, ánh mắt nhìn Vân Cảnh mang theo vài phần dò xét nhưng bất luận là nhìn kĩ thế nào cũng thấy Vân Cảnh chỉ là một người bình thường, là thiếu niên chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt và cơ thể đang ở giai đoạn phát triển, mặc dù vẻ mặt tĩnh táo lạnh nhạt hơn người thường vài phần nhưng vẫn là một trẻ vị thành niên. Trần Tùng nhớ lại mỗi một lời nói, hành động của Vân Cảnh từ sau khi gặp mình thì không giống tác phong của các môn phái lớn mà hắn biết nên có thể mua được Xá Lợi nói không chừng quả thật do may mắn. Xá Lợi có thể ngộ nhưng không thể cầu, bảo vật như thế lại gần ngay trước mắt, nếu bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa. Trần Tùng cắn răng, trong lòng hạ quyết tâm. Hắn cũng không tin không có thế gia dạy dỗ thì vô duyên vô cớ lại xuất hiện một thiên tài quái vật như vậy.

Trần Tùng nhìn về phía Tấn Giang Thủy, hỏi: ""Tấn tiên sinh, xin hỏi anh bạn này là học trò của ngài sao?""

Trong tâm Tấn Giang Thủy cũng rất muốn bái Vân Cảnh làm sư phụ nên nào dám thừa nhận Vân Cảnh là học trò của mình, lão đang muốn phản bác thì Vân Cảnh đã bước tới nói: "Anh hỏi cái này làm gì?""

Trần Tùng mỉm cười: ""Mới vừa rồi có vẻ Tấn tiên sinh không đồng ý với những lời tôi nói, thừa dịp hôm nay rãnh rỗi không bằng chúng ta so tài đi, bất luận ai thua ai thắng cũng không quan trọng, cứ coi như là một trò chơi thôi. Vốn tưởng rằng anh là học trò của Tấn tiên sinh, vậy tiểu bối chúng ta đấu pháp là được, nếu như Tấn tiên sinh đến cả học trò cũng không có vậy tôi không thể làm gì khác hơn là khiêu chiến với Tấn tiên sinh, xem thử rốt cuộc Tấn tiên sinh có còn tư cách khiêu chiến sư phụ lần sau nữa hay không, thế nào?""

Tấn Giang Thủy nghe vậy thì mặt mày xanh lét. Trước mặt mọi người lại bị tên tiểu bối Trần Tùng này khıêυ khí©h, dựa vào thân phận của Tấn Giang Thủy thì không sợ hãi sự chế nhạo của Trần Tùng, nhưng nếu đáp ứng mà thắng thì thế nào, người bên cạnh sẽ nói là lão ỷ lớn hϊếp nhỏ thắng cũng không vẻ vang. Lão biết Trần Tùng cũng không phải thật sự muốn khıêυ khí©h mình, hắn đang mơ ước bảo vật của Vân Cảnh mới khai đao với lão, buộc Vân Cảnh đi vào khuôn khổ! Nếu Vân Cảnh là người khác thì thôi nhưng bây giờ Tấn Giang Thủy lại thiếu Vân Cảnh một cái mạng, trong lòng lại phục Vân Cảnh sát đất, kết quả là Trần Tùng lại dùng danh nghĩa của lão để dò xét Vân Cảnh, điều này khiến lão còn khó chịu hơn chính mình chịu nhục. Tấn Giang Thủy hừ lạnh một tiếng, đang định phất tay áo kéo lão Triệu và Vân Cảnh đi thì thấy Vân Cảnh nhìn chằm chằm Trần Tùng. Sau một lát lão nghe Vân Cảnh nói với Trần Tùng: ""Tôi tư chất ngu dốt, Tấn tiên sinh đã nói là cần phải kiểm tra nhiều lần, lại mới vừa dẫn tôi nhập môn, chuyện chọn bảo vật vừa rồi cũng vậy, có thể thấy Trần công tử cũng không hề thua kém, nếu anh muốn khiêu chiến Tấn tiên sinh thì hãy bước qua cửa của tôi trước.""

Trần Tùng thấy Vân Cảnh không khách khí thì giận quá thành cười, cũng không vòng vo nữa, trực tiếp để lộ mục đích thật sự của mình: ""Được! Theo lời anh nói, nếu anh thua thì Xá Lợi thuộc về tôi!""

Vân Cảnh nghe vậy thì bình tĩnh liếc nhìn sợi dây trên cổ Trần Tùng, dưới sợi dây có thứ gì đó bị cổ áo che mất, không thấy rõ là cái gì nhưng Vân Cảnh có thể thông qua linh khí đoán được đó là bảo vật đáng giá nhất trên người Trần Tùng. Trần Tùng hại anh tốn mấy vạn mới mua được tượng Phật chỉ cần mấy ngàn là về tay, giờ này lại lấy Xá Lợi Phật để câu nhử, tiền mặt Vân Cảnh bỏ ra là thật, Trần Tùng lại không muốn tốn chút máu mà có thì mơ đi.

Vân Cảnh nói: "Nếu Trần công tử thua thì đưa thứ anh đang đeo trên cổ cho tôi.""

Trần Tùng nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi nhưng nghĩ đến mình đã tu hành vài năm, không thể nào lại thua nhiều lần như vậy, huống chi Xá Lợi có thể trợ giúp tu hành, có thể ngộ nhưng không thể cầu, cuối cùng Trần Tùng cắn răng gật đầu đồng ý.