Chương 14

Thấy Vân Cảnh cầm chén tới trước mặt mình, Trần Tùng lập tức chỉ vào Vân Cảnh cười ha ha: ""Em trai, kỳ tích một phần cũng là do có chuẩn bị trước chứ không phải cứ tìm vận may trong đống vàng thau lẫn lộn là được đâu, sợ là mất nhiều hơn được đấy.""

Vân Cảnh nhìn đồ cổ trên tay Trần Tùng, mặc dù có phát ra linh khí nhưng cũng chỉ mạnh hơn hạt châu lúc trước một chút mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh với cái chén trong tay mình nên gật đâu đồng ý qua loa.

Trần Tùng nhìn Vân Cảnh chết cũng không hối cải thì hiểu thằng nhóc này không thấy quan tài không đổ lệ, hắn cười lạnh một tiếng, dẫn đầu đi đến trung tâm giám định.

Trong lúc Vân Cảnh đi mua chén thì Trần Tùng đã gọi điện thoại hẹn trước, lúc này bọn họ chỉ cần tới điền thông tin là có thể trực tiếp bắt đầu giám định. Hiển nhiên người ở trung tâm giám định đã nhận được điện thoại của Trần Tùng nên lúc hắn vừa mới vào đã lập tức có vài người đi tới bắt tay với hắn, nhiệt tình trò chuyện mấy câu. Trong lúc đó cũng không phải là không có ai để ý đến mấy người Vân Cảnh, chẳng qua là hơi thở xã hội đen trên người lão Triệu quá rõ ràng nên đám người trong trung tâm rất dị ứng với loại người như lão Triệu, còn Tấn Giang Thủy mặc dù tiên phong đạo cốt nhưng ông ta đứng ở bên cạnh Vân Cảnh, hiển nhên không phải là nhân vật chính, về phần Vân Cảnh...... Một thằng nhóc vị thành niên, quần áo mộc mạc, mặt mũi non nớt, trên tay còn cầm chén giống như mấy cái chén được bán với giá mười đồng tràn lan, phía trên còn dính ít bụi, một chút cổ vận cũng không có, thật sự là rất tầm thường không có cách nào khiến người khác coi trọng hơn nữa những người ở chỗ này đều thành tinh, biết mấy người Vân Cảnh và Trần Tùng có xích mích nên càng không để ý đến Vân Cảnh.

Vân Cảnh và Tấn Giang Thủy cũng không để thái độ của bọn họ trong lòng, ngược lại lão Triệu hết sức khó chịu, có điều nghĩ đến việc giám định quan trọng hơn nên cũng chỉ có thể nhịn xuống. Sau khi điền thông tin xong, Vân Cảnh và Trần Tùng cùng ngồi xuống bàn, sau đó đặt đồ cổ trong tay lên bàn cho chuyên gia giám định xem xét.

Trần Tùng đặt bảo bối ở trong hộp, dọc đường đi vẫn luôn ôm khư khư trong ngực nên ngoại trừ Vân Cảnh có thể nhìn thấy linh khí mới miễn cưỡng biết được chút ít thì những người khác đều không biết đồ vật của hắn là gì. Lúc cái hộp được mở ra, một cái bình sứ có màu sắc và hoa văn xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người. Chuyên gia giám định cẩn thận cầm bình sứ trong hộp lên thì phát hiện mình hoàn toàn không cần giám định, món đồ cổ này được bảo tồn vô cùng hoàn hảo. Hắn nhìn từ trên xuống dưới, lập tức nói: ""Miệng thẳng, cổ dài, thân xuôi, chân vòng, màu chủ đạo là màu vàng, hoa văn được vẽ lên trên, hoa lá uốn cong phức tạp, kỹ thuật vẻ tinh xảo, gân lá xanh nhạt, con dơi ở thân ngụ ý ""phúc cao"", sắc màu rực rỡ, mạnh mẽ khiến bức tranh trên bình có cảm giác lập thể xinh đẹp, nhìn đáy bình có chữ ""Đại Thanh Càn Long thi niên"" thì đã rõ ràng đây là đồ cổ đời nhà Thanh, là bình ""hoàng địa phấn thái triền chi hoa hủy văn"".""

Thời kỳ Càn Long nhà Thanh, theo sự mở rộng quan hệ của Trung Quốc và phương Tây thì xuất hiện một loại đồ sứ bị ảnh hưởng bởi phong cách tráng men của phương Tây, hiện tại loại đồ sứ này thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong các buổi bán đấu giá, căn cứ vào giá cả lúc trước mà đoán thì nếu là đồ thật, bảo tồn hoàn hảo như cái bình này, giá rơi vào tầm hai trăm vạn.""

Trần Tùng nghe vậy hài lòng gật đầu một cái. Tụ Bảo Các không phải là quán nhỏ, không ít những thứ được bày bán bên trong đều đã được chuyên gia giám định, có giấy tờ chứng minh phẩm chất, những bảo bối này phần lớn là bán cho người có tiền hoặc muốn mua chính phẩm quý giá hoặc là mua để chờ tăng giá. Cái bình ""hoàng địa phấn thái triền chi hoa hủy văn"" này là một trong những món đồ cổ đã được giám định ở Tụ Bảo Các, Trần Tùng tốn 180 vạn mua lại, hiện tại giấy chứng minh còn ở trên người bảo vệ của hắn. Mặc dù bảo bối có giá 180 vạn đã rất đáng tiền nhưng so với danh tiếng của Xá Lợi thì nói thật Trần Tùng vẫn có một chút thấp thỏm nhưng sau khi thấy Vân Cảnh mua cái chén bể đựng đậu hủ thì lập tức yên tâm. Nếu bình sứ giá gần hai trăm vạn mà không bằng cái chén đậu hủ bể của Vân Cảnh thì Trần Tùng hắn trực tiếp đâm đầu vào chén đậu hủ chết cho xong.

Chuyên gia giám định cẩn thận đặt bình sứ của Trần Tùng xuống sau đó nhìn cái chén bể trước mặt Vân Cảnh. Đây là một cái chén màu lam xám, nói về kích thước thì hết sức bình thường, nếu nhất định phải nói có cái gì đặc sắc thì miệng chén hình hoa sen, thân chén thoạt nhìn rất mỏng, mới nhìn thì bình thường không có gì lạ nhưng nhìn lâu thì không biết là bị cái gì ảnh hưởng mà lại cảm thấy ngoại hình có chút ưu nhã trang trọng. Chuyên gia giám định vươn tay cầm chén của Vân Cảnh lên, quan sát cẩn thận từ trên xuống dưới một phen thì thấy cái chén có tính chất thô ráp, màu sắc xám tro, vừa thô vừa nặng, ngoại trừ kiểu dáng có chút khác biệt thì chất men cũng không tốt, không phải là trân phẩm gì cả. Hắn đang định trả chén về, định nói cho Vân Cảnh là cái chén này không đáng tiền, là chén kiểu hiện đại bình thường thì đột nhiên trong lúc vô tình ngón tay của chuyên gia giám định sượt qua rìa chén, lập tức có một lớp bột trắng dính lên ngón tay của chuyên gia.

Chuyên gia giám đinh: "?""

Đây là lần đầu tiên Vân Cảnh đi vào trung tâm giám định nên trong khoảng thời gian ngắn không biết chuyên gia giám định đang làm gì, ngược lại Trần Tùng ở bên cạnh cười ha hả, nói với chuyên gia: ""Đây là cái chén anh bạn này mua tại một quầy bán đậu hủ, mới vừa mua về chưa được mười phút nên còn rất nóng, có lẽ thứ màu trắng đó là do đậu hủ lâu ngày bám vào.""

Chuyên gia giám định này giám định bảo bối không có mấy ngàn cũng có mấy trăm, phàm là người mang bảo bối tới giám định hoặc là sẽ rửa sạch trước khi tới hoặc là lo lắng làm hư bảo vật nên để nguyên bụi đất trên đồ vật nhưng bả đậu hủ dính lên đồ cổ thì lần đầu hắn thấy nên nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì. Hắn vội vàng đứng dậy, cầm cái chén đến trước dụng cụ làm sạch chuyên nghiệp rửa sạch, lớp bả đậu màu trắng bao quanh cái chén quanh năm suốt tháng từ từ được rửa sạch, diện mạo thật sự của cái chén cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người. Sau khi đám bả đậu xám trắng biến mất thì màu sắc của cái chén là màu thiên thanh thanh nhã tự nhiên, lớp men trong suốt bên ngoài làm cái chén thấu quang rất tốt, ở dưới ánh đèn chiếu xuống làm thân chén vô cùng mỏng, trong suốt, sáng bóng khiến mọi người không thể dời mắt. Vốn chỉ định rửa sạch để cái chén trở về hình dạng ban đầu, nhưng sau đó thì mọi người lập tức sửng sốt, không còn có người nào dám xem nó là cái chén kiểu bình thường nữa. Cái chén có tính chất nhẵn nhụi như thế, chỉ nhìn ngoại hình cũng biết không phải là đồ vật bình thường, làm gì còn dám xem thường nữa.

Sau khi cái chén được rửa sạch, chuyên gia giám định cẩn thận lấy nó ra, để ở trong lòng bàn tay cẩn thận quan sát, dưới ánh đèn men sứ dìu dịu nhu hòa, tinh khiết như ngọc, trong suốt dễ chịu, không phải ngọc nhưng lại có mỹ cảm của ngọc khiến cho người ta cảm thấy hít thở khó khăn. Chuyên gia giám định nhẹ nhàng nhích người giơ cái chén lên quan sát dưới ánh đèn thì thấy ở những nơi tối hơn, màu sắc hơi thay đổi, trong xanh (thanh) mang theo chút lam, tinh khiết trong suốt giống như một hồ nước không gợn sóng, tĩnh lặng xa xăm. (Kiểu nhiều cấp độ màu xanh nha)

Chuyên gia giám định gần như bị cái chén mê hoặc, say đắm nhìn cái chén từ trên xuống dưới, từ trái qua phải giống như thằng nghiện, cặp mắt như dán vào chén, gỡ ko ra. Thái độ trước sau của chuyên gia với cái chén quá tương phản nên muốn đám người Vân Cảnh và Trần Tùng không phát hiện cũng khó. Trái tim đang treo ngược của Tấn Giang Thủy và lão Triệu lập tức bình tĩnh lại, cả người cũng thả lỏng, ngược lại Trần Tùng ở bên nhìn dáng vẻ si mê này của chuyên gia thì lập tức cảm thấy không ổn.

Trần Tùng cố gắng nhịn xuống nhưng thấy đã năm phút trôi qua mà chuyên gia giám định còn ôm cái chén không thả thì rốt cục không nhịn được mở miệng: ""Đã nhìn lâu lắm rồi, xem xong chưa?""

Chuyên gia giám định lập tức phục hồi tinh thần lại, còn chưa thỏa mãn nhẹ nhàng đặt cái chén lên bàn, dáng vẻ cẩn thận này so với cái bình của Trần Tùng chỉ có hơn chứ không kém, giống như cái chén là một trân bảo hiếm thấy. Sắc mặt Trần Tùng cực kì khó coi, nếu là ngày thường chuyên gia giám định chắc chắn sẽ nhìn sắc mặt của Trần Tùng mà làm việc nhưng vào lúc này chuyên gia vẫn chưa còn tỉnh lại từ trong vẻ đẹp của cái chén kiểu nên không rãnh để ý đến Trần Tùng, hắn ngẩng đầu lên, câu đầu tiên là hỏi Vân Cảnh: ""Cậu nói cậu mua cái chén này ở đâu?""

"Mua ở một quầy bán đậu hủ, cái này vốn là của một bà lão, tôi đã đồng ý sau khi giám định định giá xong thì sẽ chia cho bà một nửa."" Ở đây chỉ có một mình Vân Cảnh biết được cái chén kiểu này là bảo bối vì vậy từ đầu tới cuối chỉ có anh là bình tĩnh nhất.

Sắc mặt chuyên gia giám định lập tức trở nên đặc sắc, sau đó là tiếc nuối rồi hâm mộ, mấy loại cảm xúc đan xen một chỗ khiến sắc mặt hắn cực kỳ phức tạp, thật lâu sau chuyên gia giám định mới trịnh trọng nói: ""Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì đây quả thật là bảo bối nhưng giám định vật này không thể khinh suất, nhất định phải cẩn thận, sau khi dùng dụng cụ kiểm tra mới có thể nói kết quả cho cậu biết được.""

Trần Tùng nghe vậy lập tức cảm thấy không thoải mái, bình sứ của hắn chuyên gia chỉ cần liếc mắt là nói được tám chín phần, vậy mà cái chén bể này của Vân Cảnh thì lại tỏ vẻ thần thần bí bí, hơn nữa còn dùng dụng cụ kiểm tra rồi mới công bố kết quả, chẳng lẽ.......Cái chén bể này thật sự là bảo bối?