Chương 2

Hai mươi phút sau, Vân Cảnh và đám người đi tới tràng khẩu Giang Ngạn, trong mắt người bình thường thì trước mắt chỉ là một khu vực đổ thạch mà thôi nhưng ở trong mắt Vân Cảnh thì nơi đây linh khí tràn đầy, nồng đậm giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể hút toàn bộ vào trong cơ thể nhưng kì lạ là những linh khí này chỉ thấy được chứ không hấp thu được, giống như là bị một cái gì đó bao lấy.

Đám đàn em cúi đầu khom lưng dẫn Vân Cảnh vào trong, trùng hợp lúc bọn họ tiến vào thì có người đang cắt một khối nguyên thạch, phỉ thúy trong suốt xanh biếc lộ ra theo từng lát cắt, trong lúc đám người đang hồ hởi thì Vân Cảnh thấy một đạo linh khí nhẹ nhàng bay ra, lượn lờ chung quanh hấp dẫn ánh mắt Vân Cảnh. Đây là linh khí có thể hấp thu!

Lúc này Vân Cảnh thả Tinh Thần lực ra hút linh khí lại, linh khí cách khối ngọc xanh biếc kia càng ngày càng xa, còn khối phỉ thúy xanh biếc thì tối lại một chút.

Máy cắt còn đang hoạt động, mọi người thấy một đây là một khối Đế Vương luc băng chủng thượng đẳng nhưng càng cắt vào trong thì càng tệ, chỉ có một chút xanh biếc bên ngoài, càng vào trong thì càng pha tạp, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ thất vọng.

Lúc này Vân Cảnh buông đạo linh khí kia ra, linh khí lập tức trở về trong tảng đá, trong chớp mắt khiến mọi người cảm thấy khối phỉ thủy trở nên khác lạ.

Chủ nhân của khối nguyên thạch đang gào khóc như đưa đám, tốn một khoản lớn vốn cho rằng mua được nguyên thạch tốt kết quả lại là đồ bỏ đi, cảm xúc thay đổi liên tục khiến hắn như bị đả kích tới gần phát điên, sớm biết thì lúc nãy khi cắt ra Đế Vương lục nên đồng ý với mấy người trả giá, bán quách khối nguyên thạch này đi.

Máy cắt vừa dừng, đám người lập tức chiếu chiếu đèn cường quang vào phỉ thúy, phỉ thúy đột nhiên phát ra ánh sáng xanh biếc khiến chủ nhân nguyên thạch nghi ngờ dụi mắt sau đó lập tức nhảy dựng lên tại chỗ, hét lớn: ""Băng chủng Đế Vương lục! Ông trời ơi, đây là Đế Vương lục thượng đẳng mà!

Tiếng hét này của hắn làm đám người đang tản ra bốn phía lập tức vây lại, lúc nãy nhìn thì tưởng là đồ bỏ đi, lúc này lại trở thành bảo vật khiến mỗi một người đều cực kỳ kinh ngạc, ai cũng cảm thấy hôm nay mình đã tận mắt thấy chuyện lạ mà có thật.

""Anh Vân Cảnh, anh Triệu ở bên kia."" Đám côn đồ xem náo nhiệt đủ rồi, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn một hung thần đang đứng, vội vàng nói.

Vân Cảnh nhìn theo hướng bọn côn đồ chỉ thì thấy một người đàn ông cao chừng một mét bảy đang đứng trước một gian hàng chọn chọn lựa lựa trong đống đá tảng, hình như hắn hết sức do dự không biết là có nên chọn hay không.

Vân Cảnh đi tới bên cạnh người đàn ông, chỉ một tảng đá trong đó nói: ""Mua cái này.""

Anh Triệu quay đầu nhìn Vân Cảnh, ánh mắt mang theo đánh giá ác liệt.

Vân Cảnh phát hiện linh lực của người này nhiều hơn đại đa số người bên cạnh một chút, vóc người của hắn ta không cao lớn nhưng bắp thịt chắc chắn, tốc độ di chuyển của linh lực ở trong người cũng nhanh hơn người bình thường, từ đó có thể thấy được tố chất thân thể người này tốt hơn người bình thường. Đáng tiếc là thân thể của hắn vẫn tích tụ, phần lớn ứ trệ tập trung ở đầu, rõ nhất là ở mắt, bên ngoài thì không thấy nhưng Vân Cảnh đoán hẳn là mấy ngày nay hắn không nghỉ ngơi tốt.

Vân Cảnh là người tu luyện nên chỉ cần liếc một cái đã biết người này có luyên võ, khí thái trầm ổn, hiển nhiên đã trải qua vô số chuyện không phải người mà anh Hứa có thể so được. Anh Triệu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vân Cảnh, ánh mắt hơi kiềm chế lại.

Có thể làm nhân vật số một số hai của giới hắc đạo địa phương, tất nhiên anh Triệu cũng có mắt nhìn, Vân Cảnh nhìn thì bình thường nhưng lại tạo cho hắn cảm giác rất khác thường, hơn nữa tảng đá mà Vân Cảnh chỉ vừa đúng là một trong những tảng đá mà anh Triệu nhìn trúng, chẳng qua là hắn còn coi trọng hai tảng đá khác, nếu mua cả ba thì giá cả có chút đắt cho nên vẫn luôn do dự. Có điều làm đại ca hắc đạo, hiển nhiên anh Triệu phải cẩn thận một chút, không thể chỉ vì người khác tùy tiện mở miệng mà đã tin tưởng, anh Triệu không có trả lời Vân Cảnh, hắn đang chờ phản ứng kế tiếp của anh. Sau đó, à không có sau đó, hắn không nói lời nào, Vân Cảnh cũng không nói chuyện, anh Triệu đợi một lát sau đó quyết định mua cả ba tảng đá.

Vân Cảnh nhìn vẻ mặt anh Triệu, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: ""Anh Triệu, anh biết tôi không?""

Anh Triệu tỉnh bơ quay đầu lại nhìn Vân Cảnh: ""Sao, chẳng lẽ lại là bạn cũ?""

Vân Cảnh hơi mỉm cười: ""Anh triệu quý nhân hay quên, tôi thiếu anh tiền, bây giờ tới trả.""

Anh Triệu sửng sốt quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhìn thấy đám đàn em bên cạnh Vân Cảnh. Hắn luôn luôn tiếc mạng nên lúc nào bên người cũng có bảo vệ đi theo bảo vệ an toàn, mới vừa rồi Vân Cảnh đi thẳng tới chỗ hắn, hắn còn tưởng rằng thân phân của Vân Cảnh đã được bảo vệ kiểm tra, giờ phút này mới biết thì ra là do đám đàn em dẫn tới.

Anh Triệu đã đòi tiền vô số người nhưng giống như Vân Cảnh chủ động trả tiền lại còn tới tràng đổ thạch đúng là hiếm thấy, sau khi xác nhận thân phận Vân Cảnh ngược lại anh Triệu có chút buông lỏng, cười nhìn Vân Cảnh nói: ""Ha, muốn trả tiền như thế nào?""

""Tôi chọn đá giúp anh, món nợ giữa chúng ta coi như xóa bỏ, thế nào?""

Anh Triệu so sánh một tảng đá trên đất: ""Thằng nhóc, cậu thiếu tôi bao nhiêu tiền tôi không rõ lắm nhưng bên dưới không báo cáo cho tôi chứng tỏ chút tiền đó anh Triệu không coi ra gì, nhưng cậu có biết tảng đá này bao nhiêu tiền không?""

Chủ sạp rất thức thời lập tức ra giá: ""Anh Triệu, cái này tương đối rẻ, mười mấy vạn thôi, mấy cái anh Triệu vừa nhìn trúng cộng lại đến một nghìn vạn.""

Anh Triệu đưa ba ngón tay với Vân Cảnh: ""Ba tảng đá hơn một nghìn vạn, nếu anh Triệu thua, cậu đó đền cái mạng nhỏ cũng không đủ."" (35 tỷ chứ nhiêu đâu)

Vân Cảnh gật đầu một cái, quay sang nhìn thì thấy lại có người mua nguyên thạch sau dó giao cho người ở tràng đổ thạch cắt. Khối nguyên thạch này là bán đổ, đã có một ít phỉ thúy màu xanh biếc lộ ra ngoài, màu chính mà nùng, vết nứt và trắng ít, cực kì thu hút ánh mắt người nhìn mà vỏ ngoài của khối nguyên thạch này cũng rất được xem trọng, vỏ màu đỏ và vàng, là mao liêu có tuổi, thế nước cực tốt. (Mấy thuật ngữ trong này đều thuộc về đổ thạch, ai thích tìm hiểu thì toai để chú thích cuối chương, không thì cứ next nhoa). Nhưng rốt cuộc thì cũng không phải là không có nguy hiểm, đa số ngọc trong nguyên thạch loại này rứt khá nhiều, thường xuyên ""Càng mài càng trướng, càng cắt càng sụp"", một khi cắt vào trong, từ đậu chủng đến băng chủng đều có, đến bước này cũng chỉ có thể xem vận may đến đâu mà thôi.

Bề ngoài khối đá này cực tốt, được mua với giá gần hai ngàn vạn, lúc này chuẩn bị cắt hấp dẫn không ít người vây xem, Vân Cảnh nhìn tảng đá kia không đợi cắt xong đã trực tiếp khẳng định: "Lỗ rồi.""

Anh Triệu quay đầu nhìn Vân Cảnh: ""Làm sao cậu lại khẳng định như vậy?""

""Nếu tôi thua cứ nhân đôi số tiền tôi thiếu anh, nếu thắng thì để tôi chọn giúp anh một lần, hai ta không thiếu nợ nhau, thế nào?""

Lúc này Anh Triệu cười thật sự, khoát tay nói: ""Cậu rất thú vị, Anh Triệu thích người như cậu, nếu cậu thua thì theo tôi mấy ngày, nếu thắng thì xóa nợ trước đó.""

Dựa theo anh Hứa trước đó, theo Anh Triệu mấy ngày là có ý gì thì không cần nói cũng biết. Vân Cảnh cũng nở nụ cười, chưa từng có người dám nói chuyện với anh như vậy, nếu để cho mộng ma biết, e là chỉ một vuốt đã gϊếŧ chết Anh Triệu rồi.

Lúc đầu khi chuyển kiếp qua hắc động, ma thú khế ước mộng ma vì bảo vệ Vân Cảnh mà ôm anh thật chặt vào ngực, bây là Vân Cảnh là người xuyên sách nên cũng không biết mộng ma thất lạc ở nơi nào. Nghĩ đến đây, Vân Cảnh cảm thấy phải nhanh chóng tiến hành hấp thu linh lực, thế giới này lớn như vậy nếu cứ tìm kiếm không mục đích sợ rằng cả đời cũng không tìm thấy mộng ma. Có lẽ chờ đến khi anh khôi phục được một phần thực lực thì có thể phá bỏ ràng buộc linh lực của thế giới, khôi phục khế ước với mộng ma sau đó tìm được vị trí của nó.

Trong lúc hai người nói chuyện, tảng đá đã dần dần cắt xong, điều khiến mọi người xung quanh khϊếp sợ không thôi chính là thoạt nhìn thì nguyên thạch rất tốt nhưng lúc cắt vào lại nứt toàn bộ, vết nứt rậm rạp chằng chịt như mạng nhện trải khắp nguyên thạch, chỉ dùng tay đυ.ng nhẹ một cái đã vỡ tan giống như bột mịn. Tảng đá này, ngoại trừ một ít phỉ thúy lộ ra ngoài thì những chỗ khác hoàn toàn không đáng tiền. Đây không phải chỉ là hai chữ lỗ vốn đơn giản mà một dao kia cắt xuống gần như làm chủ nhân nguyên thạch táng gia bại sản. Chủ nhân nguyên thạch nhìn chằm chằm phế liệu thật lâu, mặt xám như tro tàn, sững sờ thật lâu còn người xem chung quanh thì thổn thức không thôi. Tận mắt thấy người khác một đao nghèo một đao giàu, Anh Triệu hít sâu một hơi, có chút tiếc nuối nói với Vân Cảnh: "Vận khí không tệ, đáng tiếc....""

Cũng không biết là tiếc việc Vân Cảnh không thể theo hắn hay là tiếc nguyên thạch này.

""Thằng nhóc, sao cậu biết được? Nguyên thạch này bất luận từ phương diện nào đều thể hiện là sẽ ra băng chủng với xác suất rất lớn."" Anh Triệu có chút ngạc nhiên hỏi.

""Đúng vậy, nếu không tại sao lại gọi là đổ thạch."" Vân Cảnh nói như có như không.

Trải qua chuyện như vậy, Anh Triệu không khỏi có chút nửa tin nửa ngờ đối với Vân Cảnh nhưng một lần chính xác hơn nữa Vân Cảnh không tiết lộ thêm tin tức gì nên hiện tại không thể khẳng định được gì. Trong lòng Anh Triệu có chút ngứa ngáy, hắn hạ mình một chút, nói với Vân Cảnh: ""Không bằng thế này, cậu đoán thêm vài lần nếu đúng thì Anh Triệu sẽ để cậu chọn đá, một khi trúng Anh Triệu bảo đảm sẽ cho cậu một bao lì xì lớn, thế nào?""

""Nếu trúng thì Anh Triệu cho tôi mượn tiền mua một tảng đá đi."" Vân Cảnh nói.

Trả nợ xong rồi thì nên tính đến chuyện kiếm tiền cho mình, dù sao ở thế giới này không có tiền nửa bước cũng khó đi, lúc nãy trên đường tới đây toàn là đám đàn em trả tiền. Trước mắt xem ra đổ thạch không thể nghi ngờ là vô cùng thích hợp với Vân Cảnh, hôm nay nhất định anh phải nắm chặt cơ hội kiếm được khoảng tiền đầu tiên của mình.

""Không thành vấn đề."" Anh Triệu đồng ý

Kế tiếp Vân Cảnh và Anh Triệu đi lòng vòng bên trong, thấy chỗ có giải thạch thì bọn họ đi tới, tốc độ phán đoán của Vân Cảnh rất nhanh, gần như chỉ nhìn một cái là có thể phân biệt ra được nguyên thạch đó là tốt hay xấu, nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, nhìn tuổi thì hẳn còn vị thành niên, thế mà lại là cao thủ ẩn danh?!

Giờ phút này Anh Triệu đã hoàn toàn bỏ ý định bao nuôi Vân Cảnh, hắn chỉ hận không thể rước Vân Cảnh về nhà cung phụng, có vợ như vậy thì làm gì còn buồn vì không thể phát tài!

....................

Đổ thạch là chơi đá nghen :)

1. Đổ thạch: Ngọc bị phong hóa nên được bao bên ngoài bởi một lớp đá. Đổ thạch có nghĩa là tìm ngọc trong đá. Có ngọc thì đổ trướng còn không có gì là đổ sụp hoặc giải sụp

2. Giải thạch: là mở lớp vỏ ngoài ra bằng mài hoặc cắt. Mài một ít để nhìn thử bên trong gọi là mở cửa sổ.

3. Toàn đổ: để nguyên cục đá vậy giải. Bán đổ: là có mở cửa sổ rồi, ai mua giải tiếp là bán đổ

4. Cấp phỉ thủy: Tùy truyện chia sao thì mình theo vậy. Trong truyện là : Pha Lê - Băng - Thủy - Nhu - Đậu

- Có 4 tiêu chí đánh giá ngọc tốt hay không: Nùng: đậm. Dương: sáng. Chính: có pha màu sắc khác không. Hòa: độ phân bố đậm nhạt của miếng ngọc.

- Tùy theo 4 tiêu chí này mà cùng cấp nhưng giá khác nhau

5. Vỏ: thường đi nhìn vỏ để đoán xem có khả năng có ngọc ( ra lục ) hay không

- Mãng đái: gồ lên như con rắn

- Trứng muối: chấm nhỏ màu xanh

- Lữu: vết nứt, dúm nứt. Nếu có thì có thể làm ngọc bên trong nứt

- Sương mù: lớp trắng bao quanh ngọc

- Bạch miên: đá trắng. Là cắt ra trắng bạch không có ngọc. Rồi trắng tay luôn.

- Vân:

- Rêu: ăn vào trong làm giảm giá trị nha

Người ta dùng đèn để soi cái vỏ gọi là đèn cường quang. Bên trong có ngọc thì nó thấu quang tốt, hiện sắc ngọc nữa nhưng cũng tùy vỏ dày hay mỏng nữa. Ngoài ra còn dội nước để nhìn rõ hơn.

6. Màu sắc:

- Xanh lục: màu này nhiều nhất. Đầu là Đế vương lục. Dương lục cũng trong đây nha

- Màu vàng: Hoàng phỉ

- Màu tím:

- Màu từ đỏ, hồng, cam: Hồng phỉ, Huyết phỉ

- Xanh lam

- Màu đen: Mặc phỉ

- Màu trắng hoặc vô sắc:

- Còn có loại pha nhiều màu trong một viên ngọc nữa