Chương 23

Thật sự là chiếc Bentley của lão Triệu quá bắt mắt, phía sau lại còn có một dàn xe của đám đàn em, thấy sắp đến trường học Vân Cảnh lập tức bảo lão Triệu dừng xe lại, còn mấy trăm mét để anh tự đi bộ tới. Lão Triệu tôn trọng ý kiến của Vân Cảnh, có điều nghĩ đến việc sau này Vân Cảnh sẽ ở ký túc xá, hẳn là ba người sẽ khó gặp nhau cho nên nói: ""Nếu sau này cậu cần gì hoặc là gặp phải chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi hoặc Tấn tiên sinh, đừng có ôm một mình, có chuyện gì cũng phải nhớ đến anh em, phù sa không chảy ruộng ngoài, phải nhớ chia sẻ cho người trong nhà.""

Vân Cảnh biết lão Triệu đang quan tâm mình nên mới cố ý nói đùa như vậy liền gật đầu cười.

Tấn Giang Thủy nói: ""Nếu Tiểu Cảnh là người bình thường thì thôi nhưng cậu thông tuệ hơn người, người thường không thể so sánh với cậu được, nếu cậu đã định học tập cho tốt thì thành tích trước đó lại không phù hợp, vậy nên hãy cố gắng, chăm chỉ, chiếm lấy vị trí số một!""

Vân Cảnh bật cười: ""Nhất định."" Phải biết ở thế giới cũ, cho tới bây giờ anh đều là thiên tài giỏi nhiều mặt, có lẽ đây là lần đầu tiên Vân Cảnh bị gắn mác học sinh kém, kể từ sau khi đυ.ng phải nguyên chủ, đầu tiên là thân thể mình bị nguyên chủ chiếm nên thành tích xuống dốc không phanh, bây giờ tới thế giới này, còn phải bắt đầu phấn đấu từ vấn đề sức khỏe cho đến học tập khiến Vân Cảnh cười khổ trong lòng, đồng thời cũng kiên quyết hẳn lên. Sau khi chia tay lão Triệu và Tấn Giang Thủy, Vân Cảnh xoay người đi tới trường học, cách trường học càng ngày càng gần, tình hình linh khí trong trường cũng đập vào mắt Vân Cảnh. Dù sao cũng là trường học, không phải là tràng đổ thạch hay là nơi tập trung bảo vật như Di Cổ Đạo nên mặc dù trong trường cũng có linh khí tụm lại vài chỗ nhưng không dày đặc, có mấy phần tương tự như phố đồ cổ. Bên trong phố đồ cổ bởi vì có đồ cổ, đồ cổ đã trải qua năm tháng phong sương nên sinh ra linh ý vậy linh khí trong trường này từ đâu ra?

Vân Cảnh vừa suy nghĩ vừa đi tới ký túc xá, cổng trường học nằm ở phía Bắc, ký túc xá lại ở phía Nam, muốn từ cổng đến ký túc xá thì phải đi một đoạn khá dài, cũng vừa hay Vân Cảnh muốn so sánh thiết kế của trường học với trong trí nhớ của nguyên chủ để tạo thành một bản đồ hoàn chỉnh, tránh cho sau này tìm không ra phòng học.

Vào lúc này, đột nhiên có một người chạy tới sau lưng Vân Cảnh, Vân Cảnh nghe thấy tiếng động thì không vội vã quay đầu mà bước chậm lại. Mấy giây sau, một bóng người thở hồng hộc ôm một túi lớn chạy tới: Vân Cảnh!""

Vân Cảnh quay đầu lại nhìn thì phát hiện người đuổi theo mình là La Tiểu Điềm.

Từ lúc gặp ở tràng đổ thạch đến giờ chỉ mới ba ngày, mặc dù biết sau này có thể sẽ gặp lại ở trường học nhưng không nghĩ tới vừa mới vào cổng đã chạm mặt. Sau khi La Tiểu Điềm thấy Vân Cảnh cũng ngẩn ra. A, rõ ràng vẫn là người cũ, vẫn khuôn mặt cũ nhưng tại sao lại cảm thấy đẹp trai hơn trước rất nhiều.

""Là cậu à, thật là trùng hợp."" Vân Cảnh nhìn La Tiểu Điềm mỉm cười.

Đột nhiên La Tiểu Điềm cảm thấy mặt mình hơi nóng, cô vội vàng dời tầm mắt sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới nhìn Vân Cảnh nói: "Đúng vậy, không nghĩ tới lại gặp lại nhau nhanh như vậy. Tôi mới vừa mua đồ ở siêu thị trong trường học thì thấy cậu từ cổng đi vào, lúc đầu không nghĩ là cậu nhưng nhìn kỹ thì đúng là cậu thật nên mới đuổi theo! Cậu mới về trường hôm nay sao?""

""Ừ."" Vân Cảnh gật đầu, thấy trên tay La Tiểu Điềm ôm một túi đồ lớn, bên trong đều là nước suối và khăn giấy thì anh vươn tay nói: ""Để tôi cầm giúp cậu.""

""Không cần, không cần."" La Tiểu Điềm vội vàng xua tay: ""Những thứ này là cho mấy người Hạng Tử Trác, tôi muốn tự đưa qua đó, để cho bọn họ thấy dáng vẻ cực khổ của tôi vì bọn họ, miễn cho sau này tôi có vấn đề gì muốn tìm bọn họ thì bọn họ cũng không tiện từ chối, haha.""

Vân Cảnh nghe ba chữ Hạng Tử Trác thì cảm thấy có chút quen tai, anh lập tức tìm trong đống ký ức thì phát hiện lúc trước nguyên chủ và Hạng Tử Trác có tiếp xúc, hình như là trong một lần dọn vệ sinh, nguyên chủ và Hạng Tử Trác cùng nhau quét sân nhưng nguyên chủ lười biếng tìm cơ hội đùn đẩy, Hạng Tử Trác không nhìn nổi nên mới nói nguyên chủ mấy câu sau đó nguyên chủ và Hạng Tử Trác có xảy ra một chút xung đột nhỏ.

Ba Hạng Tử Trác là giáo sư đại học ở đây, me là một nhà thiết kế thời trang, gia thế không tệ, bề ngoài tốt lại đam mê chơi bóng rổ nên người có chút cao ngạo nhưng con gái lại thích dáng vẻ như thế cho nên mới vừa vào học Hạng Tử Trác đã được nữ sinh trong trường bầu là giáo thảo. Ngày thường thì giữa nguyên chủ và Hạng Tử Trác không có bất kỳ liên quan gì, chủ đề nói chuyện bình thường cũng hoàn toàn không có đề cập đến Hạng Tử Trác nhưng kì thực nguyên chủ đã âm thầm đố kỵ với Hạng Tử Trác từ lâu, chỉ hận không thể cướp lấy vị trí của cậu ta... Có điều bây giờ đổi thành Vân Cảnh thì Vân Cảnh đối với Hạng Tử Trác không có bất kỳ thái độ gì, người ưu tú ở đâu cũng có, Hạng Tử Trác có tư cách để kiêu ngạo, thay vì tốn thời gian đố kỵ cậu ta thì không bằng làm phong phú mình, để cho mình cũng trở nên xuất chúng như đối phương.

La Tiểu Điềm không biết Vân Cảnh đang tìm tòi trong trí nhớ nên dán sát vào Vân Cảnh nói: ""Cậu có muốn đi xem một chút hay không? Tôi sẽ giới thiệu chị em tốt của tôi cho cậu, toàn là đại mỹ nữ hết đó.""

Vân Cảnh đang định từ chối thì La Tiểu Điềm lại nói: ""Cùng đi xem đi, mấy ngày nữa giải bóng rổ cao trung của thành phố Bảo Phong sẽ khai mạc, chỉ cần thắng hai trận thì có thể có tư cách tham gia giải đấu tỉnh, nếu vượt qua giải tỉnh thì thậm chí có thể tham dự giải quốc gia đấy! Mặc dù trình độ bóng rổ của trường chúng ta không phải là mạnh nhất nhưng cũng không tính là yếu, thực lực của cầu thủ chính thức năm nay rất mạnh, nhà trường vô cùng coi trọng, hiện tại nam sinh lớp mười đang cố gắng rèn luyện để thể hiện thật tốt, chiếm được danh ngạch dự bị, tất cả bọn họ đều như được bơm hơi, cậu cũng nên tới đó xem một chút, có lẽ sẽ quen thêm được vài người bạn, tránh cho mọi người không biết cậu, khi nghe thấy những tin đồn kỳ quái kia thì lại hiểu lầm.""

Vân Cảnh nghe vậy, biết La Tiểu Điềm đang quan tâm mình, có lẽ là muốn báo đáp chuyện đưa phỉ thúy lần trước nên khi thấy La Tiểu Điềm mời mọc nhiệt tình như vậy, Vân Cảnh cũng không tiện từ chối nữa nên gật đầu đồng ý, đi theo La Tiểu Điềm tới sân bóng rổ.

Vừa đi La Tiểu Điềm vừa nói liên thuyên không ngừng, kể cho Vân Cảnh nghe rất nhiều chuyện thú vị: ""Đúng rồi, Hạng Tử Trác cùng khóa cậu, hai người có quen nhau không?""

""Ừ...Có gặp một hai lần.""

"Vậy là không quen rồi."" La Tiểu Điềm nhìn vẻ mặt Vân Cảnh rồi đoán: ""Lần này tất cả mọi người đều tương đối coi trọng Hạng Tử Trác và Lý Kiến Bắc, hai người này cũng là anh em tốt với nhau, thật ra thì ngoài mặt Hạng Tử Trác Trâc hơi cao ngạo nhưng cậu ta rất tốt, bất kể phương diện nào Lý Kiến Bắc cũng không thể so sánh với Hạng Tử Trác nhưng Hạng Tử Trác vẫn luôn xem cậu ta là bạn, vô cùng quan tâm đến cậu ta nếu không lấy thực lực của Hạng Tử Trác thì hoàn toàn không quan tâm đến danh sách dự bị và cũng không cần thiết phải luyện tập liều mạng như vậy đâu..""

La Tiểu Điềm lời còn chưa dứt thì đột nhiên trên sân bóng rổ truyền đến tiếng quát mắng giận dữ:"" Cậu làm sao vậy, cuối cùng thì cậu có tập trung đánh không, lúc nên nhảy thì không nhảy, động tác ném rổ thì cứng đờ, cậu chưa ăn cơm hay là chưa tỉnh ngủ, nếu cậu cứ như vậy, trường mà thêm cậu vào danh sách dự bị thì đúng là gặp quỷ!""

Nói xong người nọ còn chưa hết tức giận, đập mạnh bóng xuống sân để phát tiết tâm tình của mình. Vân Cảnh ngước nhìn, còn chưa kịp thấy rõ người nói chuyện trông như thế nào thì đã thấy một trái bóng rổ bay thẳng về phía mình. La Tiểu Điềm là người đưa nước cho trận bóng, vì vậy khoảng cách giữa cô và sân bóng tương đối gần, sau khi quả bóng đập xuống sân thì nảy ngược lên, xoay tròn trên không trung với tốc độ cao khiến cô không kịp phản ứng chỉ có thể trơ mắt nhìn trái bóng rổ sắp đập vào người mình. Nhưng Vân Cảnh thì khác, anh tập trung Tinh thần lực, trong nháy mắt linh lực trong cơ thể tập trung ở mắt, thị lực được cường hóa, quỹ đạo xoay tròn trên không trung của trái bóng lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt anh, bao gồm cả việc trái bóng sẽ đập vào chỗ nào cũng đã được Vân Cảnh tính toán trước.

Vân Cảnh không do dự vươn tay ra che trước mặt La Tiểu Điềm. ""Bụp"". Một tiếng trầm đυ.c vang lên, trái bóng đập vào tay Vân Cảnh sau đó bị anh cầm ở trong tay. Bởi vì lực đập của trái bóng khá mạnh nên Vân Cảnh hơi lui về sau một chút nhưng không đυ.ng phải La Tiểu Điềm. Trong chớp mắt này, tất cả mọi người đều như hóa đá. Còn La Tiểu Điềm đang nhắm mắt chờ chết vốn cho rằng mặt mình sắp bị đập cho nở hoa thì lại kinh ngạc vì đau đớn trong dự đoán không có xuất hiện, La Tiểu Điềm mở mắt thì lập tức thấy mình đang được Vân Cảnh bảo vệ ở phía sau, tiếp đó đỡ bóng cho cô hết sức nhẹ nhàng.

""Oa!""

""Anh hùng cứu mỹ nhân!""

""Tay phải cậu ta còn đang cầm đồ, chỉ dùng một tay đỡ bóng, quá lợi hại!""

Tiếng nữ sinh cảm thán lập tức truyền đến, La Tiểu Điềm quay đầu lại nhìn thấy rất nhiều người bạn của mình đang nhìn chằm chằm Vân Cảnh khen ngợi, rõ ràng người được khen không phải là cô nhưng không biết tại sao mặt La Tiểu Điềm lại đỏ lên, không khỏi có cảm giác tự hào, hãnh diện. Trong lúc sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Vân Cảnh thì đột nhiên người vừa mới đập bóng mặt lạnh mở miệng: "Này, ném quả bóng lại cho chúng tôi.""

Vân Cảnh nhìn về phía phát ra giọng nói thì phát hiện người đập bóng không phải ai khác, chính là người mà La Tiểu Điềm không ngừng nhắc tới, Hạng Tử Trác. Cằm cậu ta hơi hếch lên, mất kiên nhẫn nhìn Vân Cảnh, trong ánh mắt mang theo vài phần chán ghét, sau đó chỉ tập trung nhìn quả bóng trong tay Vân Cảnh giống như Vân Cảnh cầm trái bóng sẽ làm dơ nó vậy.

Vân Cảnh cũng hơi nhíu mày, anh có thể hiểu được tại sao Hạng Tử Trác không vui khi thấy mình, đổi lại thì lúc trước anh cũng không thích nguyên chủ nhưng chuyện gì ra chuyện đó, bóng của cậu ta thiếu chút nữa đã đập vào người khác là cậu ta không đúng, đặc biệt La Tiểu Điềm còn cố ý đến đưa nước nên phải xin lỗi mới đúng.

""Thiếu chút nữa đã đập vào người ta, cậu không có ý định nói xin lỗi sao?"" Vân Cảnh nói.

Hạng Tử Trác không nghĩ tới Vân Cảnh sẽ nói với mình như vậy ngay trước mặt mọi người nên sắc mặt cứng đờ, mắt liếc nhìn La Tiểu Điềm một cái sau đó nhanh chóng dời đi, vẻ mặt hết sức chột dạ hiển nhiên biết mình làm sai nhưng cậu ta vẫn không chịu mở miệng xin lỗi trước mặt Vân Cảnh. Không khí trở nên giằng co, lúc này Lý Kiến Bắc vừa mới bị Hạng Tử Trác mắng cũng đi tới, không biết tại sao cơ thể của cậu ta lại cứng đờ kỳ lạ, không chỉ có không linh hoạt khi chơi bóng rổ mà ngay cả lúc đi bộ cũng cứng đơ, tay chân đầu gối cong lên rất nhỏ, giống như bắp thịt bị cứng nên không cách nào co giãn linh hoạt để kéo xương hoạt động được. Cậu ta vội vàng đi tới chỗ Vân Cảnh và Hạng Tử Trác, đầu tiên là nói xin lỗi với La Tiểu Điềm bên cạnh Vân Cảnh: ""Rất xin lỗi, đều là lỗi của tôi, Tử Trác không phải cố ý, đều do tôi không luyện tập tốt nên Tử Trác mới tức giận đập bóng, Tiểu Điềm, cậu không sao chứ?""

Đối mặt với người hiền lành như Lý Kiến Bắc, La Tiểu Điềm cũng không tiện nổi giận, cô lắc đầu nói: "Không sao.""

Sau đó Lý Kiến Bắc quay đầu nhìn Vân Cảnh: "Tôi thay mặt Tử Trác xin lỗi cậu có được không, là chúng tôi không đúng, mọi người đều là bạn học, xí xóa nha.""

Lý Kiến Bắc vừa dứt lời thì Hạng Tử Trác đã không chịu nổi đi tới, hung hăng túm Lý Kiến Bắc, nói: ""Tại sao cậu phải xin lỗi thay tôi, tôi chưa có chết!""

Nói xong cậu ta xoay người đối mặt với Vân Cảnh và La Tiểu Điềm: ""Xin lỗi, là tôi lỡ tay, xin hai người đứng tức giận.""

Thật ra thì La Tiểu Điềm cũng không tức giận, Vân Cảnh đã đỡ bóng giúp cô, thái độ Lý Kiến Bắc lại tốt như vậy, cô nàng không phải là người lòng dạ hẹp hòi nên cũng không để ý đến chuyện này, có điều nếu Vân Cảnh đã ra mặt thay cô thì La Tiểu Điềm cũng sẽ không ngăn cản Vân Cảnh, vì vậy sau khi nghe được lời xin lỗi thì phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Vân Cảnh. Vân Cảnh cũng quay đầu nhìn La Tiểu Điềm, hai người coi như thống nhất, rất nhanh đã làm hòa với Hạng Tử Trác, Vân Cảnh cũng trả lại bóng cho cậu ta, chuyện này coi như giải quyết xong.

Trận bóng rổ lại bắt đầu lại một lần nữa, La Tiểu Điềm thả nước và khăn giấy xuống bên cạnh, sau khi trở lại thì phát hiện Vân Cảnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Kiến Bắc thì nói: ""Cậu ta chính là Lý Kiến Bắc, là bạn tốt của Hạng Tử Trác, xem ra tôi phải đổi cái nhìn rồi, lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng Hạng Tử Trác giúp đỡ Lý Kiến Bắc rất nhiều nhưng hôm nay xem ra Lý Kiến Bắc cũng rất quan trọng với Hạng Tử Trác, là bạn tốt nên ở thời điểm mấu chốt mới ra mặt giúp đối phương, Hạng Tử Trác mặt mũi đẹp trai nhưng tính tình lại quá xúc động, nếu như hôm nay không có Lý Kiến Bắc, Vân Cảnh, có phải cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta?""

Vân Cảnh miễn cưỡng phục hồi tinh thần từ trên người Lý Kiến Bắc, gật đầu nói: ""Chắc vậy.""

La Tiểu Điềm xấu hổ cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: ""Chúng ta mới chỉ gặp hai lần mà....cậu đã giúp tôi cả hai lần... Cám ơn cậu.""

""Bất kì ai cũng sẽ giúp mà thôi, không cần cám ơn tôi."" Vân Cảnh nói.

""Làm gì có, trường học thì không nói, lần trước ở tràng đổ thạch cậu đã giúp tôi."" La Tiểu Điềm nói: "" Tôi làm việc bán thời gian rất nhiều, cũng đã thành thói quen rồi, nhưng có người giúp đỡ thì tôi vẫn sẽ rất cảm kích...... Vân Cảnh, cậu thích con gái như thế nào? Muốn quen kiểu bạn gái gì?""

La Tiểu Điềm vừa dứt lời thì trứng mộng ma Vân Cảnh đang ôm trong ngực đột nhiên lắc lư dữ dội, nếu như không phải đang được Vân Cảnh ôm thì mộng ma đã xông tới đánh La Tiểu Điềm rồi!. Suy nghĩ Vân Cảnh vẫn đang ở trên người Lý Kiến Bắc nên không phản ứng kịp với sự kích động đột ngột của mộng ma, anh vội vàng vuốt ve vỏ trứng cho đến khi mộng ma bình tĩnh lại, lúc này Vân Cảnh mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía La Tiểu Điềm: "Cậu mới vừa nói gì?""

La Tiểu Điềm liếc nhìn chị em tốt vẫn đang ra hiệu cách đó không xa, lặp lại một lần nữa: ""Tôi hỏi hình mẫu bạn gái của cậu là gì?""

Vân Cảnh nghe vậy nhất thời bật cười, rốt cuộc cũng hiểu tại sao mộng ma lại phản ứng lớn như vậy rồi. Người này, mặc dù đang ngủ say chỉ còn lại ý thức bản nguyên, cái khác có thể quên nhưng cái này thì không bao giờ. Nghĩ đến mộng ma, khóe miệng Vân Cảnh không tự chủ cong lên: ""Tôi không thích con gái.""

La Tiểu Điềm không nghĩ tới câu trả lời sẽ như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người: ""Hả?""

Vân Cảnh ôm mộng ma thản nhiên nhìn cô ta: ""Tôi có người thích rồi, không phải con gái."" Nói xong câu đó, Vân Cảnh rõ ràng cảm ứng mộng ma ở trong tay lắc một cái, thoạt nhìn cực kỳ hài lòng với cậu trả lời của anh. Người này thật sự chưa thức tỉnh, chỉ có ý thức bản nguyên đúng không?

Vân Cảnh vốn tưởng rằng La Tiểu Điềm sau khi nghe câu trả lời sẽ thất vọng, kết quả La Tiểu Điềm ngẩn người xong thì kinh ngạc nhìn Vân Cảnh: ""Chằng lẽ....Đúng như tôi nghĩ??""

Vân Cảnh nhìn khuôn mặt La Tiểu Điềm mơ hồ hiện ra vẻ hưng phấn, thì lờ mờ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hả? Là anh hiểu sai ý La Tiểu Điềm? Cô ấy cũng không có hứng thú với anh? Nếu không tại sao phản ứng lại kỳ lạ như thế.

La Tiểu Điềm giống như phát hiện ra châu lục mới, dán sát vào Vân Cảnh, hăng hái bừng bừng hỏi: ""Người cậu thích trông như thế nào? Có đẹp trai hay không? Có cao không? Có lớn không? Tôi nói trước, không đẹp trai không cao không lớn thì tôi sẽ không đồng ý, cậu còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu, tính phúc cả đời cũng không thể dễ dàng giao cho hạng người vô năng được.""

Vân Cảnh:....... Đẹp trai, cao lớn thì dể hiểu, còn lớn hay không là cái quỷ gì.........

Trong lòng Vân Cảnh nghi ngờ còn mộng ma trong ngực thì lại lăn qua lộn lại ra vẻ tự hào giống như hết sức tự tin. Rất vất vả mới ứng phó xong với La Tiểu Điềm, Vân Cảnh chỉ vào Lý Kiến Bắc nói: ""Cô có quen cậu ta không? Cậu ta vẫn luôn như vậy à, động tác cứng ngắc, hành động chậm chạp hay là gần đây mới đột nhiên biến thành như vậy?""

La Tiểu Điềm nhìn về phía Lý Kiến Bắc, thấy hiện tại cậu ta không chỉ có ném rổ mà ngay cả chuyền bóng cũng không bằng cầu thủ bình thường thì hơi cau mày nói: ""Là gần đây mới đột nhiên biến thành như vậy, bởi vì giải bóng rổ sắp bắt đầu nên gần đây đội bóng rổ không có ngày nghỉ. Nghe nói chủ nhật trước Lý Kiến Bắc có trở về nhà một chuyến, trên đường đi bị tai nạn nhẹ nên bị thương cho nên sau khi trở lại hành động bất tiện nhưng cậu ta lại không chịu đi bệnh viện kiểm tra, tình hình này của cậu ta hẳn là không thể ra sân được nhưng Hạng Tử Trác vẫn kiên trì muốn huấn luyện cho nên kết quả là như vậy, không chỉ không tốt mà ngược lại càng ngày càng hỏng bét... Hạng Tử Trác còn gấp hơn cả Lý Kiến Bắc cho nên gần đây tính tình kém muốn chết, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng đã phát giận.""

Vân Cảnh nghe vậy thì nhìn chằm chằm Lý Kiến Bắc hồi lâu không nói gì. Trong mắt Vân Cảnh, trong cơ thể mỗi người đều có một luồng linh khí vận chuyển, chống đỡ sinh mệnh, linh khí càng ít có nghĩa là thể chất càng yếu, linh khí nơi nào đó bị tắc nghẽn, không cách nào vận chuyển được thì có nghĩa là nơi đó có bệnh. Trước mắt, số người mà Vân Cảnh đã gặp ở thế giới này không có mấy ngàn thì cũng có mấy trăm, bất kể là người bình thường hay là tu luyện đều như thế, chỉ có khác biệt duy nhất là linh khí nhiều hay nhưng cơ bản đều giống nhau... Chỉ có Lý Kiến Bắc này lại khác hoàn toàn.

Linh khí của người bình thường đều được giữ trong cơ thể, không thoát ra ngoài nhưng cậu ta thì ngược lại, trong cơ thể hoàn toàn không có linh khí ngược lại bên ngoài cơ thể lại có một luồng linh khí dày đặc bao quanh khiến cho cậu ta rõ ràng đã chết, trở thành thi thể nhưng vẫn có thể hành động nói chuyện trong đám người.

Vân Cảnh ngưng tụ linh khí ở mũi để tăng khứu giác lên trong thời gian ngắn, sau đó cẩn thận hít hà. Bóng rổ cũng được coi là một một thể thao vận động mạnh, tất cả người trong sân bóng đều là đàn ông, ngày thường thì không sao, lúc này sau khi khứu giác được nâng lên thì đủ loại mùi mồ hôi chua thúi xông vào trong mũi nhưng Vân Cảnh vẫn mặt không đổi sắc tập trung ngửi, sau đó bắt được một thứ mùi không thuộc về người sống. Không quá một phút, một thứ mùi của thi thể bị phân hủy xông vào lỗ mũi Vân Cảnh, anh chăm chú nhìn tay chân cứng ngắc giống như tượng gỗ của Lý Kiến Bắc, ánh mắt từ từ trở nên sắc bén.

Trong sân Lý Kiến Bắc giống như có cảm ứng, cả người đột nhiên cứng đờ, sau khi cậu ta quay đầu lại thì vừa đúng đối diện với ánh mắt Vân Cảnh khiến cậu ta không hiểu tại sao lại đột nhiên hoảng hốt nên vội vội vàng vàng dời tầm mắt, không dám nhìn Vân Cảnh nữa.

Mãi tới giờ cơm tối, Vân Cảnh và La Tiểu Điềm mời rời khỏi sân bóng rổ, đi tới căn tin, La Tiểu Điềm quen thuộc đường đi trong trường hơn Vân Cảnh nên dọc theo đường đi cứ líu ríu giới thiệu cho Vân Cảnh cái này cái kia, Vân Cảnh thì vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận ghi nhớ lời của La Tiểu Điềm.

Sau khi cơm nước xong, La Tiểu Điềm nói còn có việc bận nên đi trước, Vân Cảnh cũng cần trở về ký túc xá dọn dẹp, lúc tạm biệt, La Tiểu Điềm đột nhiên ra vẻ thần bí tiến tới trước mặt Vân Cảnh nói: ""Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết. Nhất định sẽ giúp cậu giấu kín bí mật này.""

Nói xong La Tiểu Điềm cười ha ha xoay người bỏ chạy. Vân Cảnh nhìn bóng lưng La Tiểu Điềm một lúc lâu, lúc này mới nhớ tới ở thế giới này tình cảm giữa hai người đồng giới không được cởi mở như thế giới cũ của Vân Cảnh, vì vậy rất nhiều đồng tính luyến ái lựa chọn giấu giếm thậm chí lừa gạt, có lẽ La Tiểu Điềm nói điều này để anh được yên tâm. Nhìn La Tiểu Điềm chạy đi, Vân Cảnh bật cười, xoay người trở về ký túc xá. Ký túc xá ở trường Bác Dương là phòng hai người, có phòng vệ sinh riêng nhưng không gian rất nhỏ, tắm và giặt quần áo phải tới nhà vệ sinh chung giải quyết. Vận khí của Vân Cảnh tương đối khá, bạn cùng phòng với anh vừa học không lâu đã chuyển trường, tạm thời vẫn chưa có ai vào ở nên phòng Vân Cảnh nói là phòng hai người kì thực chỉ có một mình Vân Cảnh mà thôi.

Nhìn phòng ký túc xá bừa bộn ngổn ngang, Vân Cảnh cạn lời, sau đó không thể làm gì khác hơn là xắn tay áo nhanh chóng dọn dẹp, rất vất vả mới dọn sạch sẽ sau đó cầm quần áo đi đến nhà vệ sinh cuối tầng lầu, tới nơi Vân Cảnh đυ.ng phải Hạng Tử Trác và Lý Kiến Bắc.

Hạng Tử Trác đang kéo Lý Kiến Bắc đi vào bên trong, Lý Kiến Bắc muốn từ chối nhưng không biết nên làm sao, cả người nôn nóng, buổi tối dưới ánh phòng tắm chiếu xuống thì sắc mặt Lý Kiến Bắc càng thêm tái nhợt cứng ngắc hơn so với ban ngày, nhìn kỹ còn lờ mờ nhìn thấy màu xanh đen làm người ta bất an.

""Cậu sao vậy, ban ngày đánh bóng nhiều như vậy bây giờ lại không chịu tắm, thối chết người, đi vào nhanh một chút, nếu không đừng nói với người khác cậu là bạn tôi, tôi sẽ không chơi bóng với quỷ dơ đâu!"" Hạng Tử Trác không hiểu nổi tại sao Lý Kiến Bắc lại kiêng kỵ đυ.ng nước như vậy, sau khi lôi kéo một lúc cuối cùng mất kiên nhẫn, quát Lý Kiến Bắc. Lý Kiến Bắc nhất thời luống cuống, đang còn ngần ngừ thì thấy Vân Cảnh đi tới, Lý Kiến Bắc sợ hết hồn, cả người cũng lui về phía sau hận không thể tránh xa Vân Cảnh. Phản ứng của cậu ta thật sự quá lớn khiến Hạng Tử Trác đang khuyên Lý Kiến Bắc tắm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Vân Cảnh.

Tiếp theo là một câu chyện buồn, không quá đau đớn nhưng cũng thấy nhoi nhói, tiếc nuối.