Chương 26

Sau giải bóng rổ, chủ nhiệm lớp đầy nhiệt tình phát cho mỗi học sinh mười mấy tờ bài thi.

"Kể cả tiếng Anh, lịch sử, địa lý, hóa, sinh... Tổng cộng chín môn, đây cũng là các môn sẽ thi nửa kỳ ngày mai, có môn hai tở, có môn chỉ có một tờ, chiều hôm nay chúng ta sẽ tiến hành thi thử để chuẩn bị cho ngày mai, các em phải thi cho thật tốt, tôi đã dự đoán điểm của từng em, nếu có đề nào không rõ thì nhớ hỏi giáo viên, các em cố gắng lên.."

Trong khi giáo viên nở nụ cười thì sự vui sướиɠ vì vừa mới đạt giải quán quân bóng rổ cả nước của đám học sinh lập tức biến mất tất cả đều kêu rên, cam chịu dọn hết sách vở trên bàn, ngênh đón bài thi. Thiên tài Vân Cảnh sinh ra và lớn lên ở dị giới nhìn bài thi được phát ra hết tờ này đến tờ khác, trước mắt gần như tối sầm. Cho dù là cường giả như Vân Cảnh cũng phải run rẩy trước sức mạnh của chồng đề thi, trong lòng Vân Cảnh thở dài, nghĩ đến kiếp sống hai mươi năm là học sinh xuất sắc của mình cuối cùng cắn răng cầm bút lên làm bài thi. Mười mấy tờ bài thi phải làm xong trong một buổi chiều, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, đám học sinh gần như biến thành u hồn, mệt mỏi ra khỏi phòng học tới căn tin, sau khi cơm nước xong lại phải bắt đầu giờ tự học, thể nghiệm sự đáng sợ của giải đề thi.

Giáo viên của chín bộ môn thay phiên nhau giảng và chữa bài thi, lần chữa bài này tạm coi đạt chuẩn, biểu hiện của lớp không khác so với dự đoán của giáo viên, chỉ có sự khác biệt duy nhất chính là học sinh bét lớp Vân Cảnh.

""Hả? Vân Cảnh hôm nay có nộp bài thi à?""

""Trời sắp mưa to rồi, kì thi đánh giá sau nhập học nộp giấy trắng mà lần này lại nghiêm túc làm và nộp đề thi thử à?""

""Không chỉ làm bài vô cùng nghiêm túc mà từ những thứ em ấy viết trong bài thi cho thể nhận ra gần đây em ấy rất tập trung nghe giảng, những bài tôi giảng hơn một tháng gần đây em ấy đều làm rất tốt, dù có khá nhiều bài sai nhưng có thể nhận ra là đã rất cố gắng học tập."" Giáo viên môn Hóa nói.

""Đúng vậy, môn tôi cũng thế, trọng điểm giảng gần đây em ấy đều làm được, mặc dù có làm sai nhưng vẫn cố gắng làm bài, có một vài câu đáp án rất hay."" Giáo viên số học nói.

Giáo viên chính trị: ""..........Tất cả bài học thuộc lòng em ấy đều làm đúng, không sai câu nào, tốt hơn cả hạng nhất khối...... Em ấy........Không có gian lận đấy chứ?""

Chủ nhiệm lớp - giáo viên Ngữ Văn nói: ""Không thể nào gian lận được, là tôi tự coi thi, lúc ấy còn rất kinh ngạc vì em ấy viết liên tục hơn nữa tôi còn đứng bên cạnh em ấy một lúc, em ấy hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tôi, giải đề rất trơn tru, chắc chắn là tự làm... Ngữ văn em ấy cũng làm bài rất tốt, chỉ có lý giải hơi kém một chút vì cách suy nghĩ của em ấy không giống người khác.... Mặc dù rất có đạo lý nhưng không phải là đáp án tiêu chuẩn nên không được điểm cao, ngoài ra những bài điền vào chỗ trống và chính tả thì rất hoàn hảo....À, viết văn thì hơi kém một chút vì suy nghĩ của em ấy khá khác người bình thường nên chính xác thì không phải không tốt mà là không thích hợp...""

Giáo viên môn Sinh cũng tiếp lời: ""Xem ra thành thích môn Văn khá tốt, có thể là có thiên phú trong việc học thuộc lòng chăng? Tôi còn cho rằng em học sinh này hết thuốc chữa rồi, lúc thấy em ấy ngủ trong buổi học tôi thật sự rất muốn đánh em ấy, không nghĩ tới gần đây đột nhiên chăm chỉ khiến tôi thấy không quen hơn nữa còn giơ tay phát biểu hai lần, dáng vẻ rất dễ thương, muốn giơ tay lại thôi. Gần đây thấy em ấy nghiêm túc học tập như vậy, tôi cảm thấy nếu cứ giữ vững thái độ thế này thì rất có thể sẽ khác hẳn, lần thi môn sinh này không tệ giống như các môn khác, căn bản thì không vững nhưng những kiến thức gần đây đều nhớ rõ và làm rất tốt, không bị trừ điểm câu nào, làm đề rất nhạy bén.""

Giáo viên tiếng Anh: ""...Ha ha.""

Mấy giáo viên khác nghi ngờ nhìn giáo viên tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh mỉm cười giơ bài thi lên, toàn bộ đều là dấu mực đỏ kinh dị.

Giáo viên Địa lý vội ho một tiếng: "Xét cho cùng thì gần đây đứa nhỏ này tiến bộ rất nhanh.""

""Đúng vậy, đúng vậy, nhìn em ấy có quyết tâm như vậy, đây chính là tin tức tốt."" Giáo viên lịch sử cười nói: ""Lịch sử đứng thứ mười cả lớp, có mấy câu đơn giản nhưng lại sai, tôi đã nhắc nhở em ấy, tin rằng nhất định lần sau sẽ phát huy tốt hơn.""

Giáo viên Ngữ Văn cười tươi như hoa nhìn giáo viên lịch sử nói: ""Ừ, tôi cũng đã nhắc em ấy, hi vọng em ấy có thể không ngừng cố gắng, từ một học sinh kém vươn lên thành một học sinh giỏi, đây là chuyện được tất cả mọi người ca ngợi đấy.""

Mấy giáo viên cùng gật đầu, chỉ có giáo viên tiếng Anh đau khổ nhìn bài thi thất bại toàn tập của Vân Cảnh. Sau đó không lâu, người đau khổ lại tăng thêm một. Vân Cảnh anh minh một đời cuối cùng lại thua trong tay tiếng Anh, nhìn bài thi đầy dấu mực đỏ, interesting bị anh viết thành intresting, giáo viên tiếng Anh còn vòng lại bằng mực đỏ, ghi một câu bên cạnh nhưng đáng tiếc cậu đó viết bằng tiếng Anh........ Vân Cảnh bày tỏ..........Anh không hiểu giáo viên viết gì!

""Vân Cảnh. Vân Cảnh?"" Cùng lúc đó, chủ nhiệm lớp mới vừa phát bài thi xong gọi.

Vân Cảnh vội vàng tỉnh táo lại nói: "Có ạ.""

""Em đọc Trần Tình Biểu"" đi."" Giáo viên Ngữ Văn khích lệ nhìn Vân Cảnh.

""Thần mật ngôn: thần dĩ hiểm hấn, túc tao mẫn hung, sinh hài lục nguyệt, từ phụ kiến bối, hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu lưu mẫn thần cô nhược, cung thân phủ dưỡng. . . . . ." Đối với Vân Cảnh mà nói đọc thơ quá đơn giản, Tinh thần lực của Linh Sư cấp tám không phải để đùa, dưới tình huống không hề chuẩn bị nhưng Vân Cảnh vẫn đọc ""Trần Tình Biểu"" không sai một chữ.

""Đọc tiếp ""Xuất Sư Biểu""."" Giáo viên nói.

Vân Cảnh lại đọc trôi chảy dễ dàng. Giáo viên gật đầu bảo Vân Cảnh ngồi xuống, sau đó nói trước mặt cả lớp: ""Chắc hẳn kết quả thi lần trước của Vân Cảnh chúng ta vẫn còn nhớ nhưng gần đây bạn Vân Cảnh tiến bộ vô cùng lớn, không chỉ có ngữ văn mà thành tích của các môn khác đều tiến bộ rõ rệt, đây là kết quả do em ấy cố gắng trong khoảng thời gian gần đây, tôi hi vọng bạn Vân Cảnh có thể không ngừng cố gắng, tôi rất coi trong em, đồng thời bây giờ em có thái độ học tập rất nghiêm túc, mọi người hãy cho lãng tử hồi đầu Vân Cảnh một tràng vỗ tay nào!""

Nói xong, giáo viên vỗ tay đầu tiên, học sinh trong lớp nhìn nhau, chưa từng nghĩ đến học sinh đội sổ chín trứng ngỗng chín môn lại có ngày này, thế giới này thay đổi nhanh quá, khiến mọi người ứng phó không kịp. Đặc biệt là học sinh gần chót lớp, lần này không có Vân Cảnh đội sổ nên cậu ta biến thành bét lớp, nhất thời vừa khóc không ra nước mắt vừa bất đắc dĩ vỗ tay cho Vân Cảnh.

Sau khi vỗ tay khen ngợi Vân Cảnh xong, giáo viên tranh thủ thời gian giải đề, mãi đến hơn chín giờ rưỡi tối, lúc tiếng chuông tan học vang lên thì mới dừng lại, dọn dẹp giáo án rời đi.

Bạn học ngồi ở sau lưng Vân Cảnh len lén vươn tay vỗ nhẹ lên vai Vân Cảnh một cái, nói: ""Tôi nói này, cậu đổi tính à? Người đã cùng tôi thề sống chết phải thi được trứng ngỗng tất cả các môn đâu rồi? Cậu đã quên lời thề non hẹn biển lúc đầu của chúng ta à?""

Vân Cảnh xác nhận trong trí nhớ của nguyên chủ là từ trước đến giờ nguyên chủ không có nói chuyện nhiều với người này, hẳn do gần đây thấy Vân Cảnh dễ gần nên mới không nhịn được bắt chuyện tán gẫu.

Vân Cảnh liếc cậu ta một cái, ngầu lòi nói: ""Cầm trứng ngỗng ngán rồi, tôi muốn cầm hạng nhất.""

""Được lắm anh em! Có chí khí! Vị trí thi ngày mai giống như lần trước, tôi ngồi trước mặt cậu, cậu có thể nể mặt tình nghĩa chúng ta... gì kia, gì đó được không?"" Nói xong cậu ta chà xát ngón tay, ám hiệu vô cùng rõ ràng.

Vân Cảnh nghe xong cười cười: ""Tùy cậu, vậy phải xem bản lãnh của cậu thế nào.""

Bạn học kia nghe vậy thì rất vui vẻ, lấy một bao que cay từ trong túi ra nhét vào trong tay Vân Cảnh: ""Mời cậu ăn, đừng khách khí!""

Bất luận là đời trước hay là đời này, Vân Cảnh đều ăn cơm theo quy củ, không phải chưa bao giờ ăn vặt nhưng không nghĩ tới hôm nay lại bị dúi cho một bao que cay nên ngạc nhiên cúi đầu nhìn bao que cay, phản ứng đầu tiên chính là đọc bảng thành phần. Bạn học kia lập tức ngăn cản Vân Cảnh: ""Này, ăn que cay mà nhìn phía sau làm gì, giống như tôi nè, xé ra, một cây, lại một cây, một cây nữa, đây mới là cách ăn que cay chính xác!""

Vân Cảnh bật cười, chỉ có thể làm giống cậu ta, xé bao que cay lấy một cây ra ăn. Dù sao kiếp trước cũng là Vương Gia tôn quý nên có chút thói quen không cách nào sửa được, vì vậy ngay cả lúc ăn que cay, Vân Cảnh cũng ăn rất quy củ. Bạn học thấy Vân Cảnh giơ tay nhấc chân rất tao nhã, kiểu mẫu thì rất muốn phun tào nhưng nói một cách thành thật thì mỗi một cử động của Vân Cảnh đều khác người thường nhưng nhìn rất thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác ra vẻ, tất cả đều tự nhiên như nước chảy mây trôi, vừa nhìn đã biết là luyện tập từ nhỏ. Nếu nói giả bộ thì chính bạn học kia cũng tự thấy không phải cuối cùng chỉ có thể tặc lưỡi cảm thán: ""Đúng là ấn tượng lúc trước quá sâu nên tôi cứ nghĩ rằng cậu là tên côn đồ cắc ké, trí thông minh thấp, hiện tại lại có cảm giác khác hoàn toàn. Nếu lúc nhập học cậu cũng như vậy thì không là giáo thảo ít nhất cũng gần bằng, hiện tại hình tượng của cậu đã bị định hình trong đầu mọi người, nếu muốn thay đổi thì có lẽ cần thời gian khá dài, cũng may tôi mắt sáng như đuốc mới phát hiện ra sự khác biệt của cậu.""

Vân Cảnh hơi mỉm cười, cũng không nói nhiều, anh để que cay sang một bên, định thu dọn đồ đạc ôm mộng ma chuẩn bị về. Bạn học kia thấy thế thì chỉ vào mấy nữ sinh đang túm tụm lại gần cửa sổ: ""Tối nay hoa khôi lớp muốn xin bút tiên giúp đỡ để vượt qua cuộc thi ngày mai nhưng lại sợ lỡ mời tới thứ không sạch sẽ thì làm sao bây giờ cho nên nhờ mấy nam sinh bọn tôi ở ngoài chờ, một khi gặp chuyện không may thì xông vào, dùng dương khí để đuổi những thứ đó đi, đây chính là chuyện tốt, tôi xem cậu là anh em tốt nên mới nói cho cậu, cậu có ở lại không?""

Vân Cảnh nhìn theo hướng bạn học kia chỉ nhưng thứ đầu tiên anh nhìn thấy không phải là các nữ sinh mà là một bóng thiếu niên có tóc mái muối tiêu ngoài cửa sổ, đang xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh âm u nhìn mình. Thấy Vân Cảnh cũng nhìn lại, người nọ lập tức xoay người rời đi, Vân Cảnh cũng thu hồi ánh mắt, nghi ngờ nhìn về phía bạn học: "Bút tiên?"

Bạn học kia thấy ngay cả bút tiên Vân Cảnh cũng không biết thì nhất thời ngạc nhiên giải thích: "Bút tiên đó, xin bút tiên hỏi tương lai, hỏi nhân duyên, đừng nói là cậu không biết chứ?"

Vân Cảnh tìm trong trí nhớ của nguyên chủ thì phát hiện đối với bút tiên nguyên chủ cũng chỉ có khái niệm mơ mơ hồ hồ, hiển nhiên là trước kia nguyên chủ không quan tâm đến những việc như thế này. Bạn học kia lập tức hăng hái, đặt bài thi vừa mới giải lên mặt bàn, sau đó lấy ra một cây bút cầm ở trên tay rồi nắm lấy tay Vân Cảnh, để anh cùng nhau cầm bút, đầu bút hướng về phía bài thi, bạn học kia nói: "Làm như vậy, thả lỏng cơ thể, trong lòng thành kính mời bút tiên tới đây, sau khi bút tiên tới thì bút sẽ tự động viết trên giấy, cậu hỏi cái gì bút tiên sẽ trả lời cho cậu cái đó. Nghe nói là vô cùng đáng sợ, bút tiên thường rất hung ác, một khi đã tới thì không dễ tiễn đi nhưng cũng có người nói bút tiên rất đáng yêu, đơn thuần như con nít, thậm chí cho thể nuôi như em gái nhỏ, mỗi ngày dẫn theo đi học đi dạo phố hoặc nuôi như nuôi thú cưng. Có rất nhiều cách nói, nữ sinh cũng rất tin vào những thứ này, nghe nói có không ít người chơi bút tiên đã xảy ra chuyện nhưng cũng không ít người dưới sự giúp đở của bút tiên thoát được rất nhiều tai vạ, mang đến phúc khí, cụ thể thế nào thì tùy vào người nói."

Vân Cảnh nhìn cây bút trong tay hai người, trong lòng hiểu nếu quả thật có thứ như bút tiên thì tất nhiên là có liên quan đến âm linh. Vân Cảnh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mấy nữ sinh kia, tất cả đều rất bình thường, bên cạnh cũng không có những thứ gì dơ bẩn, có thể thấy được Tiên Thiên tương đối yếu, những người như vậy nếu bị âm linh tấn công sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vân Cảnh nhất thời cau mày: "Tuy nói là tiên nhưng kì thực là quỷ quái, mời những thứ đó tới, cho dù nó sẽ cho chúng ta lợi ích trong thời gian ngắn nhưng nhất định chúng ta cũng sẽ phải trả một cái giá rất cao, gần thi rồi, đừng để những thứ đó ảnh hưởng đến tinh thần, cậu khuyên các bạn ấy bỏ đi."

Bạn học kia nhìn Vân Cảnh giống như nhìn quái vật: "Nói đùa thôi, cậu coi là thật à, tôi cảm thấy những thứ này đều là lừa người, coi như là thật thì chúng ta làm gì may mắn được gặp, ngược lại lúc hoa khôi và các nữ sinh trong lớp chơi bút tiên, một khi có chuyện gì sẽ lập tức gọi chúng ta vào, đây chính là thời cơ tốt để anh hùng cứu mỹ nhân, nữ sinh đều thích anh hùng, nếu thể hiện tốt không chừng còn có bạn gái đấy. Làm chó độc thân mười mấy năm, ngày ngày ăn thức ăn chó, ăn đến chán ngấy rồi, tôi cũng muốn nhân cơ hội này tìm bạn gái, kết thúc cuộc sống ăn cẩu lương của mình."

"Cậu còn chưa trưởng thành, tại sao lại suy nghĩ đến chuyện đó sớm như vậy, bây giờ việc học tập không phải là quan trọng hơn sao?"

Bạn học kia gần như bị Vân Cảnh đánh bại, chán nản nằm ở trên bàn kêu rên: "Học tập quan trọng hơn... Nghe được những lời này từ miệng cậu đúng là hù chết bé mà..."

Nói xong, cậu ta lập tức dán sát vào mặt Vân Cảnh, nhìn từ trên xuống dưới một lần: "Tôi không tin cậu không để ý con gái, nói, có phải cậu đã lén quen một em hay không?"

Mộng ma trong ngực Vân Cảnh lập tức rục rịch, thường ngày bị Vân Cảnh để trong balo, khóa kéo lại nên không có cách nào nhảy ra, nhưng giờ phút này là thời điểm phải xác định chủ quyền nên mộng ma dồn lực, nhảy lên một cái, ngảy cả balo cũng bị nó kéo theo, bay đến trước mặt bạn học.

"Ai da!" Cái mũi của bạn học bị khóa khéo balo đập vào, cậu ta lập tức ôm mũi hét to còn mộng ma thì trở về trong ngực Vân Cảnh, dương dương đắc ý lắc lư thân thể.

Vân Cảnh vội vàng ôm mộng ma hỏi thăm bạn học kia: "Cậu không sao chứ?"

"Tôi chỉ hỏi cậu có bạn gái hay không mà thôi, mọi người đều là đàn ông, có cần phải hẹp hòi như vậy không, không chỉ không nói mà còn đánh tôi nữa?!" Bạn học ôm mũi đáng thương nói.

"Xin lỗi, tôi không cố ý." Thật ra mộng ma muốn nhảy ra nói cho cậu biết nó là đối tượng của tôi đấy...

Dĩ nhiên nửa câu sau Vân Cảnh không nói ra, cũng may là mũi bạn học kia chỉ bị sượt qua, không nghiêm trọng lắm nên rất nhanh đã vui vẻ trở lại, thấy các bạn cùng lớp đã về gần hết ngoại trừ mấy nữ sinh gần cửa sổ và những nam sinh trước đó đã đồng ý ở lại thì không còn người khác, bạn học kia nói: "Cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có muốn tham gia hay không?"

Vân Cảnh nhìn chung quanh, ít nhất là hiện tại không có bóng dáng âm linh nào nên lắc đầu mang mộng ma trở về ký túc xá. Mới đi được nửa đường, Vân Cảnh đột nhiên cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn về phía ngọn núi sau trường học. Ngày đầu tới trường, Vân Cảnh đã cảm ứng được trong trường có vài chỗ có linh khí ngưng tụ, một trong số đó là phía sau núi, chẳng qua là linh khí không nhiều hơn nữa ở đó không có người sinh sống, thời gian ra sau núi cũng bị hạn chế cộng thêm đây là trường học nên Vân Cảnh không tiện tìm hiểu. Lúc này, không biết đã xảy ra chuyện gì mà linh khí phía sau núi đột nhiên bắt đầu chuyển động, dựa theo ánh mắt của Vân Cảnh thì thấy một làn sương đen từ sau núi bay lên, hiện rõ dưới ánh trăng, nó lơ lửng trên không trung trong chốc lát sau đó giống như tìm đúng phương hướng bay về phía tòa nhà dạy học. Khi những linh khí này không chuyển động thì Vân Cảnh không cảm nhận được, giờ phút này nó tự động bay ra khiến Vân Cảnh nhận thấy đám linh khí này mang theo vài phần lạnh lẽo, theo lời Tấn Giang Thủy thì chính là âm khí.

Thấy đám âm khí này sắp bay tới chỗ tòa nhà của lớp mười, chỉ chốc nữa sẽ bay vào phòng học khiến Vân Cảnh nhớ lại lúc nãy bạn học kia có nói là mời bút tiên, nhất thời trong lòng có dự cảm xấu.

Vân Cảnh xoay người trở về phòng học, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tấn Giang Thủy, rất nhanh đã có người bắt máy, Vân Cảnh cũng không dài dòng, hỏi thẳng: "Tấn tiên sinh, ông có biết bút tiên không?"

Tấn Giang Thủy sửng sốt, lập tức hỏi ngược lại: "Ở trường cậu có người mời bút tiên à?"

"Đúng." Vân Cảnh nói.

"Haiz, hiện tại những đứa trẻ này đều không làm cho người khác bớt lo, tại sao lại tin vào những thứ đó như vậy, bình thường thì việc mời bút tiên cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn nhưng chỉ sợ bên người có thứ không sạch sẽ, lúc đó thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mời thứ đó tới thì phiền phức lớn." Tấn Giang Thủy nói.

"Bút tiên vốn là vu thuật lên đồng viết chữ, thật ra thì chính là thông qua tư thế đặc biệt, ở thời gian đặc biệt kêu gọi âm linh, sau đó mở rộng thân thể cho âm linh để âm linh tiến vào thân thể mình, khống chế tay viết chữ, sau khi hoàn thành quá trình mời bút tiên, thời xưa đạo sĩ sẽ thông qua đó để bói quẻ dự đoán hung cát nhưng cũng không phải tất cả đạo sĩ đều dám thử, chỉ có những nhân tài tu luyện thành công mới dùng cách này để bói quẻ huống chi là người thường. Người đạo sĩ mời tới là tổ sư chính thần, xuất hiện để giải đáp thắc mắc cho hậu bối nhưng dù thế thì cũng cần phải dâng cống phẩm tế bái, từ xưa mời thần dễ tiễn thần khó huống chi là người bình thường. Bút tiên kì thực là quỷ quái, mời bút tiên chính là chiêu hồn mà chiêu hồn thì tổn hại âm đức, lúc sống bị âm hồn dây dưa thì sau khi chết sẽ phải chịu khổ. Thứ người bình thường mời tới chỉ có thể là âm linh du đãng nhân gian, người chết đèn tắt, có thể trở thành âm linh hoặc là có chấp niệm hoặc là sân niệm, có thể là oán niệm, nếu bị chiêu hồn tới nhập vào người chiêu hồn tất nhiên là sẽ có điều muốn cầu cạnh người chiêu hồn, nếu như người chiêu hồn không làm được thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Âm linh có chấp niệm sẽ đi theo sau lưng hút lấy tinh nguyên người chiêu hồn còn âm linh sân niệm thì sẽ thu hút nhiều âm linh tới cùng nhau hút tinh nguyên của người chiêu hồn. Chẳng bao lâu nữa, người chiêu hồn sẽ mất mạng. Còn nếu là âm linh có oán niệm thì người chiêu hồn có thể bị nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức...."

Sau khi Tấn Giang Thủy giải thích rõ ràng về bút tiên, cuối cùng Vân Cảnh cũng đi tới dưới tòa nhà dạy học, anh ngẩng đầu lên nhì thì phát hiện quả nhiên toàn bộ linh khí đều bay vào trong phòng học của Vân Cảnh. Đột nhiên một loạt tiếng hét chói tai vang lên phá vỡ bầu trời đêm, mấy nam sinh đứng ngoài cửa không biết đã nhìn thấy gì mà hét thảm thiết sau đó chạy tán loạn xuống lầu còn nữ sinh bên trong phòng học thì bị khóa lại, không có cách nào chạy trốn.

Vân Cảnh lập tức chạy nhanh lên lầu, trong lúc chạy lên bắt gặp không ít nam sinh, bọn họ vốn bị dọa cho vỡ mật, mềm chân đang chạy chúi đầu xuống thì thấy Vân Cảnh chạy lên nên hét lớn: "Vân.........Vân Cảnh... Chạy mau...Có quỷ!"

"Các cậu đi trước đi." Vân Cảnh nói. Cầu thang vốn rất rộng nhưng bị mấy nam sinh mềm chân dàn hàng nên Vân Cảnh không thể qua được vì vậy anh ngưng tụ Tinh thần lực và linh lực trong cơ thể nhảy lên cao, đạp vào lan can cầu thang, bay qua đầu đám nam sinh, ba bước nhập một chạy thằng lên trên.

Mấy nam sinh: "Vừa rồi có phải tôi bị hoa mắt không?"

"Má ơi! Cao thủ võ lâm! Khinh công kìa!" Bạn học kia nói xong, trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng Vân Cảnh biến mất chỗ góc cầu thang.

Lúc Vân Cảnh chạy tới cửa phòng học thì đám âm linh đã hoàn toàn chiếm giữ phòng học, có một nữ sinh đang liên tục đập cửa sổ, thậm chí còn dùng ghế đập vào cửa để chạy trốn nhưng bất luận cô ấy làm thế nào thì cánh cửa vẫn không hề suy suyễn. Lúc này có một bóng người chậm rãi xuất hiện ở sau cô gái này, tóc đen thui che hết mặt mũi, hai tay hai chân vặn vẹo buông thỏng, bay lơ lửng ở không trung tiến tới gần mấy nữ sinh, sau đó chậm rãi giơ bàn tay với móng tay dài nhọn đặt lên vai nữ sinh kia. Cả người nữ sinh kia cứng đờ, vẻ mặt bởi vì sợ hãi mà trở nên vặn vẹo, nữ sinh chậm rãi quay đầu lại, lúc này âm linh đang dán sát vào mặt cô ấy, hai người mặt đối mặt với nhau.

Do đối mặt với nhau nên nữ sinh kia có thể nhìn thấy cặp mắt âm u đỏ như máu của âm linh kia, thậm chí ngay cả vết sẹo, máu tươi và dòi bọ trên khuôn mặt thối rửa cũng thấy rất rõ.

"A!" Nữ sinh hét lên thảm thiết nhưng không đợi cô ấy hét xong thì mái tóc âm linh đột nhiên dài ra, trong chớp mắt đã trói chặt người nữ sinh. Nữ sinh muốn kêu cứu nhưng mở miệng ra thì bên trong toàn là tóc đen. Tóc siết chặt cổ cô gái khiến cô ta không hít thở được, một tay giơ lên muốn gỡ tóc trên cổ ra, một tay khác thì đưa về phía cửa sổ.

"Rầm!" Tiếng cửa sổ thủy tinh bị đập vỡ vang lên, ngay sau đó Vân Cảnh khống chế Tinh thần lực mở cửa chính đang khóa ra. Lúc vừa mới bước vào phòng học thì Vân Cảnh đã nhìn thấy có sáu nữ sinh bị âm linh quấn lấy. Vân Cảnh đột nhiên xông vào phá hỏng việc gϊếŧ người của âm linh khiến chúng nó thả mấy nữ sinh ra, sau đó chụm lại gần nhau, cảnh giác nhìn Vân Cảnh. Lúc nãy khi Vân Cảnh đập vỡ kiếng đã sử dụng Tinh thần lực và linh lực, điều này làm cho âm linh cảm nhận được sự uy hϊếp. Mấy khuôn mặt nữ quỷ dử tợn tụm lại một chỗ, tóc đen dài quấn quanh như muốn biến phòng học thành địa ngục. Những nữ quỷ này có người mặt bị tổn thương, có người tứ chi vặn vẹo, thậm chí có người còn bị phanh ngực mổ bụng, tử trạng cực kì thê thảm.

Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới trong trí nhớ nguyên chủ có một đoạn là trước đây nguyên chủ từng nghe nhiều người đồn trường học được xây trên bãi tha ma, muốn mượn dương khí của học sinh để loại bỏ ô uế của bãi tha ma. Bác Dương đã được thành lập hơn bảy mươi năm, thời gian lâu như vậy đủ để khiến những âm linh không sạch sẽ biến mất nhưng phía sau núi là nơi ít người tới nên vẫn tồn tại những âm linh dơ bẩn thì cũng không phải là chuyện kỳ quái. Nhìn dáng vẻ của những âm linh này hẳn khi còn sống chết thảm nên sau khi chết oán khí không tiêu tan, không ai báo thù lại ở lâu sau núi hấp thu nhật nguyệt, dần dà hóa thành âm linh. Nhưng Vân Cảnh đã ở trường lâu như vậy mà những âm linh này đều không rời khỏi địa bàn của mình, bây giờ do nữ sinh trong lớp học mời bút tiên cho nên mới dẫn bọn chúng tới đây. Nói cách khác, mặc dù hiện tại những âm linh này định gϊếŧ người nhưng nếu như không có ai dẫn dắt thì nhất định bọn chúng sẽ không làm ác. Trên bản chất không được coi là ác linh, hơn nữa điều may mắn là trong sáu nữ sinh ở đây không có người nào tử vong. Nghĩ thông suốt Vân Cảnh cũng không do dự nữa, thả toàn bộ Tinh thần lực của mình ra.

Tinh thần lực của Linh Sư cấp tám ngang bằng với Đại Năng của thế giới này, đám âm linh không nghĩ tới một học sinh vị thành niên như Vân Cảnh lại có năng lực như vậy nên lúc này hét thảm, bị Tinh thần lực trấn áp ở giữa không trung, liên tục kêu rên.

Đám âm linh bị Vân Cảnh trấn áp không cách nào nữa tiếp tục dùng linh khí phong tỏa phòng học nữa, nên lúc này tóc quấn quanh phòng lập tức biến mất, ánh đèn bên ngoài lập tức chiếu vào. Sáu nữ sinh bị âm linh dọa cho sợ đến run lẩy bẩy nhìn đám âm linh trước mặt sau đó lại quay đầu nhìn Vân Cảnh mạnh mẽ một mình đối phó với đám ma quỷ đáng sợ này khiến cho mấy nữ sinh trong chốc lát quên mất sợ hãi, trợn mắt nhìn Vân Cảnh thu phục đám âm linh.

Trong chớp mắt, đối lập với đám âm linh màu đen là Vân Cảnh mặc áo màu trắng rực rỡ chói mắt như mang theo ánh sáng, mạnh mẽ, cường đại khiến người ta an tâm, muốn không dõi theo Vân Cảnh cũng khó. Khi Tinh thần lực trấn áp tới cực điểm, mộng ma trong tay Vân Cảnh đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím thu phục đám âm linh, thời khắc quan trọng nhất rất thích hợp cho nó ra tay.

Ánh sáng màu tím bao vây đám âm linh vặn vẹo lại, dưới sự tinh lọc của mộng ma, đám âm linh không ngừng nhả ra linh khí trong cơ thể. Mất đi linh khí, đám âm linh cũng không cách nào làm loạn hại người được nữa, bọn nó lập tức khôi phục lại trạng thái linh hồn lúc ban đầu, sợ hãi tụm lại nhìn Vân Cảnh và mộng ma.

"Trở về chỗ nên về đi, hại người không phải là kế hoạch lâu dài, tôi sẽ nghĩ biện pháp cho mấy cô nhập thổ vi an, các cô an tâm đi đi.." Vân Cảnh nói.

Đám âm linh không nghĩ tới Vân Cảnh chịu bỏ qua cho mình, mấy khuôn mặt dử tợn liếc nhìn nhau, cuối cùng hóa thành một làn khói đen bay trở về phía sau núi. Về phần những linh khí trên người âm linh bị mộng ma ép nhả ra thì tất nhiên là của mộng ma nên nó cũng sẽ không khách khí, đám âm linh còn chưa đi đã trực tiếp hút linh khí về phía mình, chia đều nó một nửa, Vân Cảnh một nửa.

Vân Cảnh dùng Tinh thần lực hút linh khí vào trong cơ thể, sau khi thấy mộng ma cũng đã hấp thu xong linh khí, vỏ trứng càng sáng bóng hơn trước, trên vỏ mang theo chút sắc tím, nếu nhìn kĩ có thể phát hiện một sinh mạng nhỏ đang nằm trong đó thì vô cùng hài lòng.

"Sắp phá vỏ rồi.." Vân Cảnh vuốt ve mộng ma, vui mừng lẩm bẩm.

Còn những nữ sinh kia sau khi thấy nữ quỷ đáng sợ đã rời đi thì dìu dắt nhau đi tới chỗ Vân Cảnh, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, cả người chật vật, trong đó hoa khôi lớp là thảm nhất. Cô ta là người chủ động mời bút tiên, người dùng ghế đập cửa sổ cũng là cô ta nên mặc dù âm linh đã bị Vân Cảnh đuổi đi nhưng cô ta cũng đã bị đám tóc trói chặt. Dù Vân Cảnh tới kịp thời, cô ta không có nguy hiểm tới tính mạng nhưng áo quần trên người đều bị rách tơi tả, chỗ vai và cổ tay đều bị cào rách hiện lên màu tím đen đáng sợ, rõ ràng là do nữ quỷ làm bị thương.

Vân Cảnh thu hồi mộng ma, ngẩng đầu nhìn thảm trạng của sáu nữ sinh, nếu sự việc đã đến nước này thì đương nhiên phải làm người tốt đến cùng nên Vân Cảnh dùng Tinh thần lực phất qua những chỗ bị nữ quỷ làm bị thương trên người mấy nữ sinh. Những nữ quỷ kia đạo hạnh không cao nên việc Vân Cảnh giúp những nữ sinh này chữa trị vết thương cũng không tốn bao nhiêu linh lực. Sau khi làm xong, nhìn hoa khôi lớp áo quần rách nát, không ít da thịt bị lộ ra bên ngoài thì Vân Cảnh đi tới trước bàn mình, lấy áo khoác đồng phục trong ngăn bàn ra đưa cho cô ta.

Hoa khôi lớp ngẩn ra sau đó run rẩy vươn tay nhận lấy áo khoác đồng phục của Vân Cảnh, trong giây phút đó, nước mắt hoa khôi lập tức rơi xuống: "Vân Cảnh, thật xin lỗi, là tôi tố cáo với giáo viên, nói cậu đi học không nghe giảng, thi cũng không tốt, sẽ làm ảnh hưởng đến điểm trung bình của lớp mình, bảo giáo viên nên khuyên cậu thôi học....... Trước kia tôi nhìn cậu không vừa mắt, là tôi có thành kiến với cậu. Lần này sau khi cậu trở lại trường, thành tích càng ngày càng tốt, lúc nghe thấy các giáo viên khen cậu thì trong lòng tôi cảm thấy rất hụt hẫng. Lúc trước khi nói chuyện với Diệp Truyền Vĩ, cậu ấy nói bút tiên rất linh cho nên tôi mới rủ mọi người mời bút tiên để hỏi về đề thi ngày mai, hi vọng thành tích của mình có thể vượt qua cậu... Không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên như vậy, cuối cùng vẫn là cậu cứu chúng tôi, nếu như cậu không tới, có thể chúng tôi đã chết rồi.."

Năm nữ sinh kia cũng khóc nấc lên, bọn họ lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện đáng sợ như thế, trong khoảnh khắc bị nữ quỷ khống chế, tử vong chỉ cách bọn họ trong gang tấc, giờ phút này đại nạn không chết nhưng tất cả mọi người đều sợ hãi không thôi đồng thời cực kì hối hận vì hành động ngu dốt của mình lúc trước. Biết rất rõ bút tiên có vấn đề nhưng vẫn bán tín bán nghi mời bút tiên, kết quả là nhận lại hậu quả kinh khủng như vậy, tất cả đều là do bọn họ tự tìm, không thể oán hận người khác được, chỉ có thể nói lần này may mắn thoát được, đời này bọn họ sẽ không bao giờ dám phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa.

Vân Cảnh không nghĩ tới việc nguyên chủ nghỉ học còn có nguyên nhân như vậy, có điều dựa theo thành tích chín môn trứng ngỗng của nguyên chủ thì bị khuyên nghỉ học cũng là đáng, nếu hoa khôi không nói thì đoán chừng trường học cũng không bỏ qua được bao lâu, vì vậy lúc này khi Vân Cảnh biết rõ chân tướng cũng không hề có ý trách hoa khôi.

Nhìn sáu nữ sinh khóc sướt mướt, Vân Cảnh thấp giọng nói: ""Mọi người không sao là tốt rồi, một cuộc thi mà thôi, không đáng để làm vậy. Thứ chúng ta cần là thành tích chính xác, giống tôi trước kia không quan tâm đến việc học tập, kết quả là thi ăn trứng ngỗng, cũng là vậy nhưng các cậu lại quá coi trọng thành tích, đây cũng không phải chuyện tốt. Đừng quên mục đích lúc ban đầu của cuộc thi là để kiểm tra việc học của chúng ta trong thời gian này, cuộc thi cũng chỉ là cuộc thi mà thôi.""

Vân Cảnh nhìn về phía hoa khôi lớp, trong trí nhớ nguyên chủ hoàn toàn không có ấn tượng với hoa khôi lớp, sau khi Vân Cảnh đến trường cũng không có tiếp xúc với cô ta nên trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra tên cô ta được vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói: "Này... Hoa khôi lớp, quan hệ của cậu và giáo viên rất tốt, có thể nhờ cậu một chuyện không?""

""Cậu đã cứu mạng chúng tôi, đừng nên khách khí, có chuyện gì cứ nói đi, ba tôi là cục trưởng cục giáo dục, mẹ tôi là giáo viên Ngữ Văn lớp mười hai, nếu có thể giúp chúng tôi nhất định sẽ giúp một tay."" Hoa khôi lớp nói.

""Những âm linh mà các cậu mời tới là ở phía sau núi, tôi đoán có lẽ các cô ấy không có nhập thổ vi an cho nên trong lòng có chấp niệm vì vậy mới tu luyện thành quỷ, mới vừa rồi lúc chúng tôi đánh nhau, tôi đã loại bỏ năng lực của nữ quỷ khiến nữ quỷ sau này chỉ là một u hồn bình thường, tôi hy vọng bọn họ có thể nhập thổ vi an, tiêu trừ chấp niệm, đừng thống khổ như vậy nữa."

Hoa khôi lớp hiểu ý Vân Cảnh, gật đầu nói: ""Được, lúc về tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ, chuyện này cứ giao cho tôi.""

Vân Cảnh gật đầu, cùng sáu nữ sinh dọn dẹp lại phòng học sau đó dẫn bọn họ trở về. Đi được nửa đường thì gặp mấy nam sinh bị dọa gần chết đang dẫn giáo viên chạy tới, khi thấy Vân Cảnh đang dẫn sáu nữ sinh dáng vẻ chật vật mệt mỏi đi xuống thì nhất thời sợ ngây người. Cuối cùng bạn học kia nhìn đám người Vân Cảnh nói: ""Các cậu... Không sao chứ?""

Giáo viên nhìn sắc mặt mọi người, cau mày nói: ""Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hỏi mấy em nam sinh cũng không nói rõ ràng, chỉ nói tôi mau tới đây, Vân Cảnh, em nói thử xem, tối nay đã xảy ra chuyện gì?""

Hoa khôi lớp hít sâu một hơi, đứng ra nói: ""Là lỗi của em, em muốn ở lại học khuya nên bảo mấy bạn nữ khác ở lại cùng em nhưng do chúng em nhát gan, nhìn bóng cây bên ngoài lại tưởng ma quỷ hơn nữa có ai đó khóa cửa phòng lại dọa bọn em phải đập cửa sổ chạy ra ngoài, trong lúc đó bởi vì quá hốt hoảng nên còn bị mảnh vỡ cửa sổ cắt trúng, cũng may lúc đó có Vân Cảnh đến, cậu ấy mở cửa sau đó dẫn bọn em ra ngoài.""

Giáo viên: ""......."" Em cho rằng tôi sẽ tin em sao?

Có điều nhìn sắc mặt trắng bệch của sáu nữ sinh và dáng vẻ hoảng sợ của đám nam sinh trước đó, bây giờ còn là hơn nửa đêm, giáo viên cũng cảm thấy có hơi sởn da gà: ""Không em nào có chuyện gì là tốt rồi, cụ thể thế nào thì ngày mai rồi hãy nói... Ngày mai sẽ phải thì giữa học kỳ, mau về nghỉ đi, nếu có chuyện tôi sẽ tìm các em sau.""

Mọi người đều gật đầu trở về ký túc xá của mình