Chương 39

"Báo cáo huấn luyện viên, nếu chơi trò chơi thì tất cả đều phải tham gia, để khơi dậy tính tích cực của toàn bộ học sinh, em đề nghị chúng ta nên chơi đấu vật tập thể, mọi người cùng vận động, thông qua tiếp xúc cơ thể để xúc tiến tình hữu nghị."" Học sinh Nhã Minh nói với huấn luyện viên.

Bên Nhã Minh vừa dứt lời thì Trương Khải Thành đã nhỏ giọng mắng: ""Cmm, thật sự là đấu vật kìa, đám người kia quá thất đức!""

Không chỉ có Trương Khải Thành mà tất cả các học sinh Bác Dương đều hết sức bất an, cảm giác biết rõ đối phương đào hố nhưng không thể không nhảy thật sự quá tệ khiến mấy học sinh Bác Dương giận đến nhe răng đồng thời cảm nhận được một cách sâu sắc sự ức chế, bức bối của các đàn anh đàn chị khóa trước. Ngay cả huấn luyện viên đại đội 35 cũng chần chờ: ""Đấu vật có chút mạnh bạo, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, các em tìm hoạt động nhẹ nhàng nào đó là được rồi.""

Huấn luyện viên đại đội 36 của Nhã Minh lập tức nói: ""Tôi thấy không sao, chỉ là một đám nhóc chưa trải qua huấn luyện, làm gì biết đấu vật thật sự, nói vậy chứ còn thua xa, trò này vừa vặn có thể kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu của bọn nó, còn hai giờ mới tới giờ cơm, chúng ta thì quen nhưng bọn nó thì sẽ thấy rất khó khăn đấy.""

Mấy học sinh thể dục Nhã Minh vội vàng bảo đảm: ""Đúng vậy, đúng vậy huấn luyện viên yên tâm, bọn em chơi chút thôi, ở đây đều là sân cỏ, dù có ngã cũng không sao đâu.""

""Đến đây đi, tôi còn chưa chơi đấu vật bao giờ."" Mấy nữ sinh Nhã Minh nhao nhao muốn thử, nói với nữ sinh Bác Dương.

""Chuyện này.."" Ý định lúc đầu của huấn luyện viên Bác Dương là muốn học sinh của mình vận động nhưng không muốn để chúng mất thể diện, giờ phút này thấy khí thế Bác Dương và Nhã Minh hoàn toàn khác nhau thì rất do dự.

Vân Cảnh thấy vậy thì hiểu nếu cứ tiếp tục nhất định sẽ phải chơi đấu vật tập thể, vì vậy lớn tiếng nói: ""Báo cáo!""

Huấn luyện viên Bác Dương nhìn anh: ""Nói.""

""Một đại đội gần cả trăm người, hai đại đội là hai trăm người, nhiều người như vậy cùng tham gia đấu vật không khỏi quá khoa trương, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, mấy trăm người lại đánh nhau, người không biết còn tưởng rằng chúng ta đang làm cái gì không tốt, em đề nghị chi bằng cử đại diện ra thử, nếu như tốt thì mọi người thay phiên nhau, như vậy cũng có thể xúc tiến tình hữu nghị."" Vân Cảnh nói, thật ra thì nói là đấu vật tập thể nhưng hẳn là sẽ cử mười mấy người mà thôi, tuyệt đối không thể để mấy trăm người cùng chơi được nhưng Vân Cảnh cố ý đặt ra giả thiết như vậy chính là vì muốn cho huấn luyện viên Bác Dương một bậc thang.

Quả nhiên huấn luyện viên Bác Dương gật đầu liên tục, quay đầu nhìn về phía huấn luyện viên Nhã Minh: ""Hơn hai trăm người quả thật quá khoa trương, tất cả đều là học sinh cấp ba, không phải tân binh, nếu đánh nhau không cẩn thận gây ra hỗn loạn thì rất phiền phức, tôi cảm thấy học sinh này nói không sai, cử đại diện ra chơi trò chơi, những người còn lại cổ vũ là thích hợp nhất.""

Huấn luyện viên Nhã Minh cũng hiểu như vậy là biện pháp tốt nhất, mặc dù hắn muốn cho Nhã Minh ra mặt để mình cũng lấy được chút thể diện nhưng nguyên tắc vẫn phải có nên lập tức đồng ý.

Đám học sinh Nhã Minh đang nhao nhao muốn thử thấy Vân Cảnh phát biểu ý kiến thì liên tục phát ra tiếng xùy xùy, học sinh thể dục lúc trước giằng co với Vân Cảnh nói thẳng: ""Này, Bác Dương, ý kiến này là do cậu đề ra, không bằng cậu đại diện cho Bác Dương luôn đi.""

Nói xong cũng không đợi Vân Cảnh trả lời đã quay đầu nhìn về phía Nhã Minh: ""Ha ha, tôi tự đề cử mình có được không!""

""Được! Lên đi!""

""Nhanh, nhanh, để cho Bác Dương cảm nhận tình hữu nghị nồng nàn của chúng ta đi.""

Đám học sinh Nhã Minh nghe vậy thì bật cười. Mặc dù Vân Cảnh lớn lên đẹp trai nhưng dáng người cao gầy, không hề cường tráng, cũng chỉ cao khoảng một mét bảy sáu nên khi đứng trước mặt học sinh thể dục một mét tám lăm vẫn có sự chênh lệch tương đối lớn hơn nữa hình thể hai người hoàn toàn bất đồng, học sinh thể dục vạm vỡ còn Vân Cảnh trước mặt cậu ta giống như cậu nhóc choai choai trước mặt người lớn, người có mắt nhìn đều biết khi đấu vật học sinh thể dục sẽ chiếm ưu thế rất lớn.

Vân Cảnh thấy mấy người Bác Dương không phản đối thì bước tới trung tâm.

""Vân Cảnh, cố lên!"" Học sinh Bác Dương rối rít cổ vũ cho Vân Cảnh, đặc biệt là mấy người đã trải qua sự kiện bút tiên gào cực kì lớn.

Vân Cảnh đứng ở trung tâm chờ học sinh thể dục Nhã Minh đi tới, ai ngờ học sinh thể dục đó vừa đi tới trước mặt Vân Cảnh đã nói một cách quái gở: ""Ai da, mới vừa rồi lẫn trong đám người nên tôi không nhìn rõ, bây giờ tới trước mặt mới phát hiện cậu nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, nếu tôi lỡ làm cậu bị thương thì tôi sẽ đau lòng..""

Đây là tác phong trước sau như một của Nhã Minh, học sinh Nhã Minh cũng vô cùng phối hợp với học sinh thể dục này, cậu ta vừa dứt lời thì đám người phía sau đã cười ầm lên, chỉ vào Vân Cảnh bàn luận ầm ĩ. Nếu người bình thường gặp phải tình huống như vậy nhất định sẽ rất xấu hổ, đặc biệt là nam sinh xốc nổi, dễ gây ra chuyện mù quáng. Đáng tiếc Vân Cảnh không phải là học sinh cấp ba bình thường, anh đã trải qua đủ lại vinh nhục thăng trầm cho nên một chút chế giễu này giống như gió thoảng bên tai nên sắc mặt Vân Cảnh không hề thay đổi, ngược lại còn mỉm cười nói với học sinh thể dục: ""Vóc dáng nhỏ không có nghĩa là sức lực nhỏ, lại càng không đại biểu cho thân thủ kém, thấy cậu có lòng như vậy, tôi cũng sẽ cẩn thận một chút, không để cho cậu thua quá thảm hại.""

""What, vẫn còn rất cứng miệng, tôi sợ cậu quá đi."" Học sinh thể dục tỏ vẻ thẹn thùng khoa trương hô lên: ""Nếu cậu đã nói vậy thì người ta cũng không khách khí đâu, nếu bị ôm kiểu công chúa cũng đừng khóc nha.""

Lúc này hai vị huấn luyện viên đồng thời hô: ""Bắt đầu.""

Tiếng hô vừa dứt thì sắc mặt học sinh thể dục đột nhiên nghiêm túc lại, vẻ thẹn thùng khoa trương biến mất, sau đó vận sức toàn thân khiến bắp thịt nổi lên, nhất thời trở nên rất vạm vỡ đô con, cậu ta cao hơn Vân Cảnh chín centimet, nếu cậu ta hơi hếch cằm lên là có thể cúi đầu nhìn xuống Vân Cảnh, sau đó vươn tay dễ dàng đặt lên vai anh.

""A"" Học sinh thể dụng vận sức vào hai tay muốn đẩy Vân Cảnh, mắt thấy Vân Cảnh dễ dàng bị cậu ta vứt qua một bên thì học sinh thể dục rất vui vẻ chờ cảnh Vân Cảnh té ngã nhưng chỉ trong chớp mình, thân thể đang nghiêng ngã của Vân Cảnh cũng vươn tay ra, hai tay bấu chặt vào cánh tay trái của học sinh thể dục.

Học sinh thể dục lập tức cảm thấy gân cốt đau đớn giống như bị kìm sắt kẹp chặt, cậu ta còn chưa kịp quay đầu nhìn Vân Cảnh thì đã cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ đánh tới, học sinh thể dục há hốc mồm, thậm chí không còn kịp hô lên thì đã thấy trời đất quay cuồng, tiếp theo nặng nề té xuống đất, cái miệng cậu ta vừa vặn đập xuống sân cỏ, lúc ngẩng đầu lên thì trong miệng toàn cỏ cây, đúng với tên gọi chó gặm bùn.

""Cỏ có ngon không, có muốn tôi đỡ dậy không?"" Vân Cảnh từ trên cao nói xuống.

Học sinh thể dục phục hồi tinh thần lại, nhổ cỏ xanh và bùn đất trong miệng ra sau đó đứng lên, Nhã Minh vốn đang chiếm thế thượng phong nhưng lúc này chuyển sang khϊếp sợ, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, càng khó tin hơn cả học sinh thể dục, còn Bác Dương ở thế yếu không nghĩ đến Vân Cảnh thắng, sau khi ngẩn ra thì tất cả đều hưng phấn thét chói tai.

Tiếng hoan hô bên này quá lớn dẫn tới đại đội Bác Dương 34 bên cạnh cũng không còn tập trung chơi trò chơi của mình nữa, tất cả đều hóng sang bên này, muốn nhìn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà học sinh Bác Dương lại hô to như vậy, bên này bọn họ cũng bị Nhã Minh chỉnh cho gần chết, uất ức không cần phải nói nữa.

Học sinh thể dục nhìn phản ứng hai bên, trong lòng tức giận, cậu ta hét lớn, bước nhanh tới trước mặt Vân Cảnh, hai chân khuỵu xuống sau đó vươn tay ra lần nữa. Lần này cậu ta sẽ tập trung cao độ, tuyệt đối không chủ quan như lần trước nữa.

Học sinh thể dục nghĩ như vậy, bàn tay nắm thật chặt bả vai Vân Cảnh, theo tiếng bắt đầu của huấn luyện viên, hai tay trái phải của cậu ta một hướng phía trước, một hướng về sau, phương hướng sử dụng lực bất đồng, đồng thời sử dụng hai chân liên tục gạt chân Vân Cảnh với mục đích muốn Vân Cảnh mất thăng bằng. Quả nhiên sau khi thấy thân thể Vân Cảnh lung lay thì học sinh thể dục tiến tới gần hơn, tay trái tiếp tục nắm bả vai, tay phải vòng ra sau lưng, muốn vật Vân Cảnh ngã ra đất. Theo lý mà nói, bất luận là hình thể hay là sức mạnh, cậu ta đều chiếm thế thượng phong, hơn nữa Vân Cảnh lại đang mất thăng bằng, lần này Vân Cảnh nhất định sẽ thua. Ai ngờ, Vân Cảnh lại phản công lần nữa, anh dùng một tay đè cổ tay phải của học sinh thể dục, cũng không biết Vân Cảnh làm thế nào mà học sinh thể dục cảm thấy cổ tay trầm xuống, không cách nào kháng cự được khiến cánh tay cậu ta bủn rủn, cho dù không muốn cũng phải buông cánh tay phải đang vòng sau lưng Vân Cảnh ra. Ngay sau đó, Vân Cảnh thuận thế đặt tay lên trên bả vai học sinh thể dục, xác đinh một điểm trên đó sau đó sau đó không chỉ có thoát ra khỏi sự không chế của học sinh thể dục mà còn rất nhẹ nhàng nhảy lên, cưỡi trên người học sinh thể dục. Dưới sức nặng cả người Vân Cảnh đè xuống, học sinh thể dục không hề phòng bị nên bị đè ngã xuống đất, xui xẻo hơn nữa là lần này mặt hướng xuống, mặc dù miệng không mở lớn như lần trước nhưng lỗ mũi lại đập xuống, cảm giác đau đớn lại tới lần nữa khiến cậu ta không nhịn được hét lên, lúc đứng đậy thậm chí lỗ mũi còn rỉ ra một ít máu, chắc là bị cây cỏ nào đó cắt qua. Hai lần thua thảm liên tục, cho dù Nhã Minh không chịu thừa nhận thì cũng phải hiểu học sinh thể dục của bọn họ không thể thắng nổi nam sinh bình thường của Bác Dương. Đặc biệt là vào giờ phút này khi hai người đứng chung một chỗ, học sinh thể dục chật vật, miệng mũi đều đỏ lên, hơn nữa cái tay còn không ngừng xoa mũi giống như cô dâu nhỏ khóc lóc vì bị ức hϊếp, tạo nên cảm giác hoàn toàn trái ngược với Vân Cảnh bên cạnh.

Tố chất thân thể Vân Cảnh tốt hơn người bình thường rất nhiều, quân huấn cũng không khiến anh đen đi, mồ hôi cũng không đổ, bây giờ lại thắng học sinh thể dục một cách dễ dàng, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn khôi ngô khiến học sinh Nhã Minh đối diện chỉ muốn sủa gâu gâu, phản bội cổ vũ cho Vân Cảnh.

""Này, học sinh Bác Dương đẹp trai kia là ai vậy?""

""Cậu ấy tên gì vậy, trước kia chưa từng nghe thấy Bác Dương có người đẹp trai như vậy, không phải chỉ có một hiệu thảo đã ra nước ngoài chơi bóng à?""

""Không biết, có thể là học sinh chuyển trường chăng?""

Sau khi hai vị huấn luyện viên nhìn thấy biểu hiện của học sinh thể dục và Vân Cảnh thì nhất thời hai người mỗi người một vẻ. Sau khi huấn luyện viên Bác Dương xem xong hai trận thì cả người thoải mái, mặt mày sáng sủa, không nhịn được nói với Vân Cảnh: ""Thằng nhóc này không tệ, có phải đã từng tập luyện không? Tôi thấy biểu hiện của em rất tốt, mặc dù không cường tráng nhưng thể năng hơn xa người bình thường, động tác ổn trọng, đẹp mắt.""

""Cám ơn huấn luyện viên, ở nhà thường rèn luyện thân thể."" Vân Cảnh cười nói.

Ngay cả huấn luyện viên đại đội 36 cũng nói: ""Không nhìn ra đấy, chân nhân bất lộ tướng.""

Huấn luyện viên đại đội 35 nhìn dáng vẻ chua chát kia, cười lên nói: ""Bình thường thôi, bắp thịt cuồn cuộn làm gì, anh xem bọn mình làm lính có giống như mấy vận động viên thể hình không, loại bắp thịt vô dụng đó cũng chỉ để khoe khoang mà thôi.""

Lời này khiến một ít học sinh thể dục vóc người to lớn của Nhã Minh bức bối nhưng vừa mới thua Vân Cảnh nên không có cách nào phản bác được.

""Trận này coi như Bác Dương thắng, Nhã Minh còn muốn cử người nào không?"" Huấn luyện viên Bác Dương hỏi.

Mấy học sinh Nhã Minh nhìn nhau, cùng lúc đó có một nam sinh thân hình trung bình bước ra: ""Để tôi.""

Học sinh Nhã Minh nhìn hắn, một lát sau tất cả đều nói: ""Tôn Hiểu Cường là người luyện võ.""

""Đúng, nhà cậu ta mở võ quán, Tôn Hiểu Cường! Trông cậy vào cậu.""

""Tôn Hiểu Cường, Tôn Hiểu Cường!""

Trong tiếng hoan hô cổ vũ, Tôn Hiểu Cường đi tới trước mặt Vân Cảnh. Cậu ta thấp hơn Vân Cảnh một chút, khoảng chừng mét bảy, tỉ lệ cơ thể 5:5, nhìn không được hài hòa nhưng khi đứng gần thì khí thế mạnh hơn người thường rất nhiều, đây là khí thế của người tập võ còn trong mắt Vân Cảnh thì khí thế này tương đương với linh khí.

Tôn Hiểu Cường luyện võ chứ không tu luyện, cho nên linh khí không phải quá nhiều nhưng hơn hẳn người thường, ít nhất là mạnh hơn lão Triệu.

""Xin chỉ giáo!"" Tôn Hiểu Cường hai tay ôm quyền, trịnh trọng nói với Vân Cảnh.

Vân Cảnh nhìn vẻ mặt thành thật nghiêm túc của cậu ta, không hiểu động tác của Tôn Hiểu Cường là ý gì nên chỉ gật đầu đáp lại.

""Bắt đầu!"" Tiếng huấn luyện viên vang lên lần nữa, Tôn Hiểu Cường và Vân Cảnh lập tức nhìn chằm chằm đối phương.

Tôn Hiểu Cường không vội vã tấn công giống như học sinh thể dục mà đảo quanh Vân Cảnh. Mỗi một bước của cậu ta đều có quy luật, khi cậu là đảo quanh, Vân Cảnh cũng không thể để mặc cho cậu ta vòng ra sau lưng mình được nên cũng không tự giác bước theo bước chân Tôn Hiểu Cường. Tôn Hiểu Cường nhìn dáng vẻ này của Vân Cảnh, không hề tỏ vẻ gì, sau đó thừa dịp Vân Cảnh không để ý, đột nhiên triển khai tiến công. Trái ngược với học sinh thể dục, Tôn Hiểu Cường không chiếm ưu thế về chiều cao, vì vậy cậu ta cũng không vội đưa tay ra mà là tấn công vào chân của Vân Cảnh. Chân cậu ta không hề dài nhưng linh hoạt vô cùng, mỗi lần ra chân đều vừa nhanh vừa chuẩn vừa dứt khoát muốn gạt chân Vân Cảnh khiến Vân Cảnh liên tục lùi về sau. Tôn Hiểu Cường thấy mình gạt chân liên tục mười mấy lần nhưng không đυ.ng được vào Vân Cảnh thì trong lòng càng nghiêm túc, khó trách học sinh thể dục bị bại thảm như vậy, Vân Cảnh có thể rút lui dưới sự tấn công của cậu ta hẳn cũng là người luyện võ! Nghĩ như vậy Tôn Hiểu Cường càng tấn công dồn dập hơn, không chỉ có hai chân mà dần dần Tôn Hiểu Cường đã sử dụng đến hai tay. Một tay bắt lấy cổ tay Vân Cảnh, một tay kia theo cánh tay Vân Cảnh đi lên, cuối cùng bắt được bả vai Vân Cảnh đẩy về phía sau. Khi cơ thể Vân Cảnh bị nghiêng về phía Tôn Hiểu Cường thì lúc này Tôn Hiểu Cường lập tức đưa chân ra, muốn gạt chân Vân Cảnh, khiến Vân Cảnh ngã xuống. Thấy Vân Cảnh sắp ngã, những người xung quanh đều hồi hộp nín thở, bao gồm cả hai vị huấn luyện viên cũng không nhịn được đứng lên nhìn chằm chằm vào trung tâm khoảng đất trống. Ngay tại lúc tưởng chừng sắp kết thúc thì một tay Vân Cảnh chống đất, cơ thể xoay giữa không trung, lật người ra sau lưng Tôn Hiểu Cường.

Tôn Hiểu Cường cả kinh, hình ảnh học sinh thể dục bị Vân Cảnh vòng ra sau lưng sau đó quật ngã còn sở sờ ở trước mắt, Tôn Hiểu Cường không muốn theo vết xe đổ của cậu ta nên vội vàng dùng một tay ngăn cản bàn tay đang muốn vươn tới của Vân Cảnh, một tay kia luồn dưới nách mình, muốn đánh vào ngực và bụng Vân Cảnh, dùng chưởng đẩy Vân Cảnh ngã xuống đất. Vân Cảnh vừa giao thủ với Tôn Hiểu Cường vừa nghiêng người tránh một chưởng này của cậu ta. Tôn Hiểu Cường thấy một chưởng này của mình thất bại thì định thu tay về, sau đó xoay người, tốt nhất có thể đối mặt với Vân Cảnh nhưng đột nhiên cái tay ra đòn lại bị Vân Cảnh bắt được. Tôn Hiểu Cường kinh ngạc, đá chân cao lên, muốn đánh vào phần mặt Vân Cảnh để ép Vân Cảnh lui ra, lúc Tôn Hiểu Cường ra chiêu này, tất cả mọi người đều hô lên nhưng không hề ảnh hưởng đến Vân Cảnh.

Vân Cảnh hơi nghiêng đầu, trực tiếp tránh được một đá của Tôn Hiểu Cường, sau đó cái tay đang nắm tay Tôn Hiểu Cường dùng sức khiến Tôn Hiểu Cường kêu lên một tiếng, chân còn chưa kịp thu về thì đã bị Vân Cảnh kéo xoay một vòng giữa không trung, cuối cùng cả người mất thăng bằng, ngã rầm xuống đất, tiếp bước học sinh thể dục.

""Hay!""

""Đẹp trai ngây người!""

""Quá đặc sắc! Vân Cảnh quá tuyệt vời!""

Trong nháy mắt khi Tôn Hiểu Cường ngã xuống, tiếng thét chói tai của học sinh Bác Dương vang cả sân huấn luyện, đầu tiên là mọi người điên cuồng hô to ăn mừng đến cuối cùng hơn một trăm người đều đồng loạt kêu tên Vân Cảnh. Không chỉ vì Vân Cảnh lấy lại mặt mũi cho Bác Dương mà còn bởi vì trận này đánh quá xuất sắc giống như hai cao thủ võ lâm đang so chiêu, Tôn Hiểu Cường đã biểu hiện hết sức xuất sắc nhưng Vân Cảnh bình tĩnh tự tin lại càng làm cho người ta ấn tượng hơn, cam tâm chịu phục.

""Vân Cảnh! Vân Cảnh! Vân Cảnh!"" Mọi người đồng loạt hô to, nhất thời khiến tất cả mọi người đang quân huấn đều ghé mắt, muốn xem thử có chuyện gì mà Bác Dương hưng phấn đến vậy. Trong lúc tất cả mọi gười đang định hỏi thăm thì lúc này tổng huấn luyện viên cất tiếng cười vang, quân huấn lại bắt đầu một lần nữa. Người vui nhất là các học sinh Nhã Minh thuộc đại đội 36, tất cả giống như được đại xá quay về chỗ của mình. Thật ra thì mọi người đều hiểu ba trận này không phải Nhã Minh kém mà học sinh tên Vân Cảnh của Bác Dương đó quá biếи ŧɦái, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại rất khủng bố, thậm chí còn đánh bại cả Tôn Hiểu Cường hơn nữa việc làm cho mọi người khó hiểu chính là Tôn Hiểu Cường lợi hại tất cả mọi người đều biết, nhưng lúc đấu với Vân Cảnh, động tác của Vân Cảnh quá nhanh, không ai thấy rõ Vân Cảnh đánh ngã Tôn Hiểu Cường như thế nào, cho dù có hỏi Tôn Hiểu Cường thì cũng cậu ta cũng không có cách nào nói rõ được. Bất đắc dĩ, học sinh Nhã Minh chỉ co thể mang theo nghi ngờ và bứt rứt tiếp tục quân huấn nhưng rất nhanh cảm giác bứt rứt này đã tiêu tán theo sự kết thúc của quân huấn ngày đầu tiên.

Ngày quân huấn thứ nhất rất nhanh đã kết thúc, trước khi giải tán, tổng huấn luyện viện cầm danh sách lên đọc tên, lớp, trường của các học sinh đã ngất xỉu hôm nay. Bác Dương năm hai người, Nhã Minh tám mốt người. Số lượng học sinh Nhã Minh gấp ba Bác Dương, nhưng số người ngất xỉu lại chưa đến gấp hai. Sau khi kết thúc ngày quân huấn thứ nhất thì ai biểu hiện tốt hơn, chỉ cần nhìn đã biết khiến các học sinh đại đội 36 của Nhã Minh đang mặt như đưa đám lập tức nở nụ cười. Đấu vật thua thì thế nào, chẳng qua là trò chơi mà thôi, quân huấn mới là mục đích tới đây của bọn họ, cho dù đám Bác Dương có vùng vẫy thế nào cũng không hề hấn gì, cứ theo hướng này thì năm nay cờ ưu tú nhất định thuộc về Nhã Minh rồi. Nhã Minh thì vui vẻ còn Bác Dương dĩ nhiên là buồn rồi. Thời gian mong đợi nhất ngày đã tới, sau khi đám học sinh Bác Dương giải tán thì buồn bã ỉu xìu tới căn tin, không khí này vẫn kéo dài mãi cho tới hết giờ cơm. Vân Cảnh muốn an ủi mọi người nhưng hiện tại mới ngày đầu, vẫn còn thời gian khá dài, không cần thiết phải mặt mũi đưa đám như vậy nhưng sau khi thấy cơm chiều thì Vân Cảnh cũng mất đi tâm tư muốn an ủi người khác. Cơm tối không có trứng, tất cả đều là thực phẩm chín, Vân Cảnh không tiện mang về, như vậy tối nay Murphys sẽ phải nhịn đói.

Trương Khải Thành đang buồn buồn ăn cơm thì lơ đãng ngẩng đầu, sau khi thấy Vân Cảnh ăn không tập trung thì nghi ngờ hỏi: ""Vân Cảnh, Vân Cảnh?""

Vân Cảnh lập tức tỉnh lại nói: ""Sao vậy?""

Trương Khải Thành còn tưởng rằng Vân Cảnh đang mất hứng vì chuyện quân huấn hôm nay nên vội vàng an ủi ngược lại: ""Cậu đừng buồn, cậu đã thể hiện rất tốt rồi, cậu không thấy quân huấn lúc sau chúng ta như được tiêm máu gà à, đây đều là công lao của cậu, những người ngất xỉu cũng không phải cố ý, tố chất cơ thể yếu cũng không còn cách nào, đừng để ý đến chuyện này nữa.""

Vân Cảnh bật cười: ""Tôi không để ý đến chuyện này.""

""A? Vậy cậu đang suy nghĩ gì vậy, tôi thấy cậu không có tâm trạng ăn cơm."" Trương Khải Thành nói.

Vân Cảnh suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: ""Tôi thấy bên cạnh có cửa hàng bán lẻ món ăn, tôi sang đó mua chút đồ ăn vặt thì không xem là phạm luật đúng không?""

""Đồ ăn vặt?"" Hiển nhiên Trương Khải Thành không nghĩ tới sẽ nghe được ba từ đồ ăn vặt từ trong miệng Vân Cảnh, sau khi sửng sốt hai giây mới phản ứng lại: ""Nhưng mà... Cửa hàng bán lẻ món ăn không có bán đồ ăn vặt.""

""Không bán đồ ăn vặt thì bán cái gì?""

""Hôm nay tôi đã đi xem rồi, đều là đồ dùng hàng ngày, hoàn toàn không có đồ ăn, cậu nói có tàn nhẫn không, không bán đồ ăn vặt, tôi đang định nói với mấy cậu đây là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào..."" Trương Khải Thành thở dài nói.

Vân Cảnh trầm mặc nhìn chằm chằm thức ăn trước mắt, hồi lâu không nói gì.

Thật ra thì Murphys không ăn cơm cũng không thành vấn đề, nó là thần thú do linh lực thiên địa ngưng tụ mà thành, linh khí mới là thứ cần thiết chân chính, thức ăn đối với nó mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, có điều hiện tại Murphys còn nhỏ nên hay thèm ăn hơn nữa Vân Cảnh suy nghĩ đến chuyện sớm muộn Murphys cũng sẽ hóa thành người, sống với anh ở thế giới này cho nên nếu không tạo thói quen ăn cơm từ nhỏ thì sau khi lớn lên sẽ không chịu ăn nữa. Vì vậy kể từ sau khi phá vỏ, Vân Cảnh đều dẫn theo Murphys đi ăn cơm, dần dà Murphys cũng tập thành thói quen ăn cơm giống con người nên sau này phải nghĩ biện pháp mang theo Murphys khi đi ăn cơm rồi. Nghĩ như vậy, sau khi ăn cơm xong, trong lúc mọi người đang đứng dậy mang chén đũa đi rửa thì mấy huấn luyện viên cùng nhau khiêng vài giỏ đồ đi vào, tổng huấn luyện viên nhìn mọi người nói: ""Hôm nay là ngày quân huấn đầu tiên, tôi biết các em vừa mới tới đây, có khá nhiều thứ chưa quen, tôi rất hiểu nhưng hi vọng các em không quên đây là quân huấn, bây giờ các em là quân nhân, là lính của tôi, ở chỗ này, tất cả mọi người đều sinh hoạt như vậy và các em cũng phải như vậy.

Hôm nay có không ít người người ngất xỉu, nhưng càng có nhiều người cố gắng kiên trì tới cùng khiến tôi cảm thấy rất tự hào, hi vọng các em có thể tiếp tục cố gắng trong thời gian tới, không ngừng cố gắng, những trái cây này các em hãy chia cho mọi người, ăn thật ngon, sau khi ăn xong các huấn luyện viên sẽ đi theo các em về ký túc xá, kiểm tra nội vụ.""

""Hả? Kiểm tra nội vụ??"" Nghe được nửa đầu thì ai cũng vui vẻ, sau khi ăn xong còn có phần thưởng là trái cây hơn nữa nhìn rất tươi và ngon nhưng sau khi nghe nửa sau thì không ít người kêu than. Không ai ngờ tới huấn luyện viên sẽ kiểm tra nội vụ vào lúc này, không ít người hôm nay vừa tới, bởi vì phải đi xe ba giờ nên sau khi tới thì ném hành lý vào phòng không quan tâm nữa, hiện tại lại phải kiểm tra nội vụ, vậy chẳng phải là xong đời rồi?! Trong đó người lo lắng nhất chính là Vân Cảnh. Khi thấy trái cây Vân Cảnh rất vui vẻ vì có thể mang cái này về cho Murphys ăn nhưng câu sau khiến nụ cười trên mặt Vân Cảnh lập tức biến mất. Người khác thì nhiều đồ một chút, ký túc xá lộn xộn một chút mà thôi nhưng Vân Cảnh thì hoàn toàn khác biệt.

Huế lụt tưng bừng mấy nị, cúp điện giờ mới ngoi lên được đây