Chương 4

Những người đang vây xem lập tức ra giá hoàng gia tử: ""Người anh em, tử phỉ này bán không, tôi trả hai trăm vạn.""

""Hai trăm vạn mà muốn mua hoàng gia tử, ông còn chưa tỉnh ngủ à, năm trăm vạn!""

""Sáu trăm vạn, không thể cao hơn được nữa.""

""Tôi đã thèm thuồng hoàng gia tử nhiều năm nay, tất cả tử phỉ tôi có đều không vừa ý tối, mặc dù màu sắc và chất của nó tốt nhưng lại nhỏ quá, không cách nào làm thành vòng tay, tám trăm vạn là giá cao nhất của tôi."" (Bên trung miếng nào ngon là nó làm vòng hết, kiểu được giá nhất)

Anh Triệu lập tức nhảy lên nói: ""Nhỏ thì thế nào, có thể làm thành nhẫn, có vừa ngón cái của ông hay không còn chưa biết. Tiểu Cảnh, dựa theo mối quan hệ của chúng ta thì không cần nói nhiều, một ngàn vạn, trong một tuần Anh Triệu sẽ chuyển tiền cho cậu!""

Vân Cảnh cười như không cười nhìn Anh Triệu: ""Thật chứ, Anh Triệu?""

Lúc cặp mặt đen nhánh sâu thẳm của Vân Cảnh nhìn mình, không biết tại sao Anh Triệu lại có chút chột dạ. Một ngàn vạn hắn sẽ không thất hứa nhưng mà gấp như vậy thì không có cách nào. Vân Cảnh cất tử phỉ sau đó nói: ""Xin lỗi, tạm thời tôi chưa muốn bán, chờ đến khi muốn bán tôi sẽ liên lạc với các vị.""

Trước mắt không phải là thời cơ giao dịch tốt nhất, chờ đến sau khi danh tiếng hoàng gia tử được truyền đi mới là thời điểm thật sự để bán. Nhìn tràng đổ thạch linh khí tràn đầy trước mặt, Vân Cảnh suy nghĩ linh khí sau này phải dựa vào nó rồi.

Giá cả của nguyên thạch không giống nhau, cao nhất là gần mấy ngàn vạn thậm chí vài tỷ, mặc dù Vân Cảnh có thể dùng khả năng của mình để chui lỗ hổng nhưng không thể lần nào cũng làm như vậy được, phần lớn người bán ở đây đều có thật sự có tài chọn nguyên liệu, tỷ lệ nhầm lẫn rất thấp, Vân Cảnh muốn phát triển lâu dài thì phải đủ tiền vốn.

Những người xung quanh nghe vậy lập tức hiểu rõ, rối rít tiến lên hy vọng có thể hy vọng có thể trao đổi số điện thoại với Vân Cảnh. Vân Cảnh bảo những người đó nói số điện thoại, anh ghi nhớ sau đó nói nếu cần sẽ chủ động liên lạc. Anh Triệu ở một bên nhìn thấy Vân Cảnh nháy mắt từ một thằng nhóc nghèo biến thành miếng thịt thơm ngon được một đám người vây quanh thì trong lòng cảm thấy khó chịu. Đột nhiên Anh Triệu nhìn thấy cô gái bị tên kia đánh, trong tay đang cầm tảng đá Vân Cảnh đưa thì hai mắt tỏa sáng. Cô gái cảm nhận được ánh mắt Anh Triệu lập tức cảnh giác nắm chặt nguyên thạch trong tay, bước nhanh đi tìm Giải Thạch sư để giải ngay tại chỗ. Vừa nghe thấy nguyên thạch trong tay cô gái là do Vân Cảnh đưa thì đám lập tức hăng hái vây quanh, muốn nhìn thử có còn kỳ tích phát sinh hay không.

""Gia tử!"" Tất cả đều vây xem màu sắc nguyên thạch, không ít người xôn xao. Mặc dù gia tử không đoan trang cao quý bằng hoàng gia tử nhưng vẫn có mấy phần khí phách, không hổ là cắt ra từ cùng một phế thạch, màu sắc cực kỳ thuần chính. Tiếc là càng cắt vào trong thì màu sắc càng pha tạp, ngoài trừ kích thước bằng hạt gạo bên ngoài là gia tử chính cống thì càng vào trong màu tím lại xen lẫn chút màu lam, sắc điệu có vẻ hơi tối nên không còn đáng giá như vậy huống hồ khối phế thạch lại nhỏ như vậy, phỉ thủy cắt ra có lẽ cũng chỉ lớn như móng tay cái.

Khi phỉ thúy được giải xong, hiện ra hoàn chỉnh trước mặt mọi người thì mặc dù không bằng hoàng gia tử của Vân Cảnh nhưng từ một khối phế thạch mà có thể cắt ra liên tục hai khối phỉ thúy cũng coi như là chuyện hiếm có khó tìm rồi.

Ở đó có người lập tức ra giá, cuối cùng đồng ý bán với gia ba ngàn, sau khi cô gái nhận được tiền thì lập tức đi tới trước mặt Vân Cảnh, giao tiền ra: ""Cảm ơn, đây là ba ngàn......""

""Là vận khí của cô tốt."" Vân Cảnh nói

Cô gái cũng cực kì động tâm với món tiền này nếu như không phải là thiếu tiền đến không thể làm gì được thì cô mới không làm công việc bạn gái này lại còn bị người ta đánh một trận, tiền thuốc thang không biết lấy ở đâu, cô cất tiền vào tui sau đó vươn tay ra với Vân Cảnh: ""Tên của tôi là Tiểu Điềm, là học sinh năm hai của trung học Bác Dương, nhìn thì tuổi cậu cũng không lớn lắm, hẳn còn là học sinh phải không?""

Vân Cảnh lễ phép vươn tay nhẹ nhàng đầu ngón tay của cô gái: ""Tôi cũng là học sinh của trung học Bác Dương.""

""A, thì ra là bạn học! Cậu là học sinh mới lớp mười sao? Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ở trường."" Tiểu Điềm tò mò hỏi.

Mặc dù vẻ ngoài Vân Cảnh bình thường nhưng khí chất quá xuất chúng, chỉ cần nhìn thoáng qua là không rời mắt được, người như vậy nếu đã gặp tuyệt đối sẽ không quên, từ trước đến nay La Tiểu Điềm rất tích cực tham gia các hoạt động của trường học nên hầu như biết mặt gần hết các học sinh trong trường nhưng lại không có chút ấn tượng nào với Vân Cảnh.

Vân Cảnh mỉm cười: ""Tôi tên là Vân Cảnh, là học sinh mới lớp mười của Bác Dương.""

La Tiểu Điềm nghẹo đầu suy nghĩ mấy giây sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi: ""Là người bị phê bình toàn trường nhiều lần, thường xuyên trốn học, thi tháng ăn chín trứng ngỗng, Vân Cảnh đó sao?""

Vân Cảnh:""Ừ........Là tôi..........""

Miệng La Tiểu Điềm há to như chữ O, quan sát từ trên xuống dưới Vân Cảnh một lúc lâu nhưng vẫn không cách nào gộp người trong lời đồn và người trước mặt là một.

""Cậu........... Có phải là cậu rất cố gắng học tập nhưng học không giỏi cho nên nản lòng thoái chí trốn học đúng không? Đánh người bị phê bình nhất định là do đối phương cố ý khıêυ khí©h nên cậu không nhịn được mới ra tay trước có đúng không? Đàn ông phải như vậy! Cậu yên tâm, xã hội này người học tập không giỏi nhưng năng lực khác rất mạnh có không ít, cậu đổ thạch lợi hại như vậy nên đừng thất vọng nha."" La Tiểu Điềm lập tức nói.

Vân Cảnh kinh ngạc trợn mắt, vào lúc này Anh Triệu chen vào lôi kéo Vân Cảnh muốn dẫn anh đi nguyên thạch. Đối mặt với mấy tên bảo vệ hung thần ác sát của Anh Triệu, La Tiểu Điềm vẫn còn có chút sợ hãi cho nên nói số điện thoại cho Vân Cảnh sau đó rời đi. Sau khi La Tiểu Điềm đi, Anh Triệu nhìn bóng lưng La Tiểu Điềm cười ha ha: ""Thằng nhóc cậu diễm phúc không cạn nha, dáng người con nhóc đó không tệ, muốn theo đuổi thì theo đuổi đi, sau này làm lốp của cậu."" (raw tục lắm)

""Anh Triệu, đừng nói giỡn."" Mặc dù tuổi Vân Cảnh không lớn, cũng mới hai mươi nhưng ở trong mắt anh La Tiểu Điềm chỉ là cô nhóc, hoàn toàn không có ý nghĩ khác. Anh Triệu hài lòng gật đầu một cái: ""Yên tâm, sau này đi theo Anh Triệu, Anh Triệu sẽ đối xử tốt với cậu."" Vân Cảnh hơi mỉm cười, không nói nhiều. Cả người Anh Triệu run lên nhưng khi quay đầu nhìn Vân Cảnh thì lại không nhìn thấy chút đầu mối nào, vừa nghĩ tới năng lực kiếm tiền của Vân Cảnh, trong lòng Anh Triệu nóng lên, cảm giác quỷ dị này lập tức bị hắn bỏ qua. Mới vừa rồi lúc Vân Cảnh và La Tiểu Điềm nói chuyện với nhau Anh Triệu đã nhận được thông tin cá nhân của Vân Cảnh từ cấp dưới, theo điều tra thì bối cảnh thằng nhóc này đơn giản sạch sẻ vô cùng, từ nhỏ cha mẹ đã ly dị, ba lấy vợ khác trẻ tuổi xinh đẹp, hoàn toàn không quan tâm đến Vân Cảnh nên đối với Vân Cảnh, Anh Triệu không ra tay thì không phải là Anh Triệu rồi. Dưới sự giúp đở của Vân Cảnh, Anh Triệu cò kè mặc cả một phen cuối cùng lấy giá năm trăm năm mươi vạn mua một khối nguyên thạch sau đó hào hứng đi tới chỗ cắt thạch. Trước đó có Vân Cảnh dùng năm trăm mua phế thạch cắt ra hoàng gia tử, lúc này Vân Cảnh lại chỉ điểm Anh Triệu mua đá nên đám người vây xem không hề ít, sau khi băng chủng lục phỉ thuần khiết được từ từ cắt ra, trong nháy mắt không khí thảo luận toàn bộ tràng đổ thạch lên tới đỉnh điểm.

""Chính tròn đầy, tinh khiết không tạp chất, băng chủng thủy nhuận, không có sợi bông và tạp chất............Là thủy tinh chủng lão khanh thượng hạng!""

""Độ bão hòa màu sắc cũng cực cao, nùng mà không tối, thuần chính mà không lệch màu, màu sắc nồng đậm ổn định, màu xanh nhẹ nhàng, khí thế Đế Vương hiện rõ vô cùng, đây là thủy tinh chủng Đế Vương lục thượng hạng đấy!"" (Trong tất cả các loại thì Đế Vương lục là cao cấp nhất nha.)

""Mặc dù ở rìa có chút rêu, có chút đáng tiếc nhưng nếu bỏ phần đó đi thì khối ngọc này cũng chế tác thành một bộ trang sức đeo tay, trúng lớn rồi, chủ nhân nguyên thạch trúng lớn rồi!""

""Lúc trước tôi cũng chú ý đến khối nguyên thạch này, mặc dù phẩm chất mặt ngoài rất cao nhưng có rêu nên làm tôi chùn bước, hơn nữa năm trăm vạn hơi có vẻ hơi đắt........... Nếu sớm biết bên trong chỉ có một chút rêu còn lại đều là thủy tinh chủng Đế Vương lục tinh khiết nhất thì có táng gia bại sản tôi cũng mua! Ban đầu nếu như không phải ..........Haizz, thì khối ngọc này chính là của tôi rồi!""

""Quá đẹp.....Ngọc đẹp như vậy mà phải trơ mắt nhìn nó rơi vào tay người khác, haizz...........""

Đám người vây xem cũng bị thủy tinh chủng Đế Vương lục làm khϊếp sợ sau đó không nhịn được thở dài, mà Anh Triệu nhìn đám người tiếc hận bóp cổ tay thì như mở cờ trong bụng. Hắn đã từng là một trong những người đứng xem, trơ mắt nhìn người khác cắt ra ngọc tốt còn mình thì cắt ra toàn sợi bông hôm nay rốt cục phong thủy luân chuyển, chuyển đến đầu hắn, hắn làm sao không vui cho được.

""Cảm ơn, cảm ơn, may mắn thôi, nhất định mọi người cũng sẽ cắt được ra bảo bối của mình."" Anh Triệu cố gắng duy trì vẻ trầm tĩnh của đại ca hắc đạo, mỉm cười giơ tay ôm quyền khiêm tốn nói, đối với những người trả giá Anh Triệu đều làm như không thấy, hắn định mang khối ngọc này về chế tạo theo ý mình sau đó dùng để trấn trạch. Gần đây gia đình không yên, không chừng có thủy tinh chủng Đế Vương lục này trấn thì có thể đuổi mấy thứ tà ma kia đi. Cuộc hẹn với mấy tiên sinh huyền học sáng mai có thể tạm thời đẩy ra sau, nếu khối phỉ thúy này có thể trấn áp mấy tiểu quỷ kia thì cũng tiết kiệm tiền mời người tới. Mấy tên tiên sinh vô lương tâm đó, mặc dù nổi tiếng nhưng công phu sư tử ngoạm, trước kia đều thu tiền mặt, lần này há mồm muốn bộ trà cụ đời Thanh quý báu của hắn, đây chính là bảo bối mà Khang Hi gia đã dùng để uống trà, là vợ nhỏ của hắn, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người khác được.

Anh Triệu vui vẻ, ngây ngất bỏ phỉ thúy vào trong túi, thấy Vân Cảnh đang cầm hoàng gia tử tạm thời không có ý định không có ý định mua nguyên thạch nữa thì khoát tay bảo Vân Cảnh đi theo hắn. Vân Cảnh biết chút mình đã tạo được danh tiếng, mặc dù phỉ thúy trong tràng khẩu này nhiều nhưng phỉ thúy cực phẩm thì lại ít, hôm nay đã cắt ra hai khối, khắp nơi đã có người để ý đến anh, bởi vì cái gọi là cây cao đón gió, nếu tiếp túc giải thạch thì cũng không phải là chuyện hay. Hôm nay coi như là thăm dò, chờ thêm mấy ngày nữa lại trở lại hút linh khí, nghĩ như vậy Vân Cảnh đi theo Anh Triệu ra ngoài.

Bảo vệ vây bọn họ vào giữa lúc này Anh Triệu mới chậm rãi nói: ""Anh nói này Tiểu Cảnh....... Anh người ngay không nói chuyện mờ ám, Anh Triệu là ai thì em đã biết rõ, đi theo Anh Triệu thì không bao giờ thiệt thòi. Lúc trước Anh Triệu nói chuyện trả tiền gì đó em đừng để trong lòng, là Anh Triệu nhìn lầm, không phát hiện được điểm tốt cảu em."" (Đổi xưng hô luôn ha)

""Em là người khác biệt, Anh Triệu cũng không xem em giống như mấy thằng money boy, chỉ cần em đồng ý Anh Triệu bảo đảm sẽ yêu thương em nhơ vợ anh, một ngày còn Anh Triệu ở đây thì không bao giờ bỏ rơi em, những chuyện lộn xộn trong nhà em Anh Triệu giải quyết giúp em, bên phía trường học Anh Triệu cũng bảo đảm cho dù ngày nào cũng ăn trứng ngỗng thì Anh Triệu cũng sẽ cho em đi học đại học tốt nhất, nếu muốn ra nước ngoài học cũng không thành vấn đề, Anh Triệu rất sáng suốt, em còn trẻ như vậy, có lẽ luôn muốn bay nhảy như chim non, Anh Triệu hiểu, chờ sau khi trưởng thành sẽ cho em ra ngoài một hai năm, Anh Triệu sẽ không quản. Tiểu Cảnh, em có hiểu ý Anh Triệu không?""

Vân Cảnh bật cười, mặc dù mất hết tu vi nhưng Tinh Thần lực không phải người bình thường có thể so sánh được, uy áp Linh Sư vẫn còn đây, dùng góc độ của thế giới này mà nói thì khí trường của anh cực kì mạnh, đủ để áp chế khí thế của bất kì kẻ nào và tạo thành áp lực trong lòng đối phương. Chính bởi vì như vậy nên lúc trước bọn đàn em mới cảm thấy sợ hãi Vân Cảnh từ trong xương, đây cũng là sự khác biệt về linh hồn.

Anh Triệu hai lần nhấn mạnh muốn bao nuôi mình, Vân Cảnh cũng đã dùng Tinh Thần lực cho Anh Triệu một cảnh cáo nho nhỏ, hi vọng hắn bỏ ý niệm hoang đường này đi nhưng hôm nay xem ra Anh Triệu này cũng là một kẻ gan lớn lại ham tiền bạc nên mới dám nói lần nữa. Có điều giữa hai người ai là kẻ yếu còn chưa biết đâu. Vân Cảnh cảm thấy khá hứng thú với Anh Triệu, có người như vậy đứng ngoài sáng giúp anh làm việc thì dễ dàng hơn rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân anh đi theo Anh Triệu ra ngoài.

Thủy tinh chủng Đế Vương lục.

Thầy Tướng - Chương 4.