Chương 9: Miệng vết thương

Từ nhỏ trải qua bao chuyện tạo cho Lục Tề tính đa nghi mạnh mẽ.

Sẽ không có người vô duyên vô cớ đỗi đãi với hắn tốt như vậy, trừ phi Tô Đào có mục đích gì đó.

Lục Tề nghĩ, Tô Đào đến cùng là người của Lục Chinh hay là của những người đối đầu với hắn phái tới?

Đang suy nghĩ, Lục Tề đột nhiên cảm thấy đầu một trận đau đớn.

Cảm giác này rất quen thuộc, chính là điềm báo mỗi lần hắn sắp rơi vào hôn mê.

Rất nhanh, Lục Tề liền mất đi ý thức.

Bên này, Tô Đào cũng dùng bữa xong, nàng bắt đầu dọn dẹp hộp đồ ăn.

Bận việc một ngày, Tô Đào cả người gân cốt cũng có chút đau xót.

Huống chi lúc này sắc trời cũng không còn sớm, Tô Đào tính toán nhanh chóng rửa mặt đi ngủ.

Tô Đào trước tìm một bộ trung y sạch sẽ, sau đó mới ngồi vào bàn trang điểm, đem tóc thả xuống.

Kết quả thấy gương mặt trong gương phủ đầy vệt đen.

Tô Đào bị hù cho nhảy dựng, sau đó mới nhớ nhất định là vừa rồi đốt củi bị hun.

Tô Đào bất đắc dĩ thở dài, hy vọng ngày sau quen tay, sẽ không biến thành như vậy nữa .

Chải tóc xong, Tô Đào liền ôm trung y vào tịnh phòng.

Có nước nóng, Tô Đào thoải mái tắm rửa một phen, cực kỳ dễ chịu.

Tô Đào bước nhẹ nhàng trở về, chỉ là trong chớp mắt nhìn đến Lục Tề cước bộ của nàng bỗng dừng lại .

Nàng còn chưa lau người cho Lục Tề.

Lúc trước Thanh Đại có nói qua với nàng, sự việc không thuận tiện, có thể cho Tiểu Tư ngoài viện hỗ trợ.

Tiểu Tư cách vài ngày mới đến lau người cho Lục Tề một lần.

Theo lý thuyết, phải nên thường xuyên lau người cho bệnh nhân.

Tô Đào mím môi, vẫn là nàng làm đi, nàng có thể giúp Lục Tề lau chân tay, về phần bên cạnh... Giao cho Tiểu Tư đi.

Tô Đào xoay người ra khỏi phòng, lấy một chậu nước nóng về.

Chỉ là sau khi chuẩn bị xong, Tô Đào lại có chút ngượng ngùng.

Tô Đào nhìn Lục Tề mê man không tỉnh trên giường, tự nói với mình, đây là bệnh nhân, nàng chỉ đang chăm sóc bệnh nhân.

Nghĩ như vậy, Tô Đào dần dần bình tĩnh lại .

Nàng rửa sạch khăn, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở cổ áo Lục Tề.

Khi vừa cởi bỏ cổ áo, Tô Đào thấy trên l*иg ngực Lục Tề có đầy vết thương lớn nhỏ!

Tô Đào kinh hô thành tiếng.

Nàng biết, Lục Tề từ nhỏ đã dấn thân vào quân doanh, trên người chắc chắn có rất nhiều vết thương cũ.

Nhưng người đang khỏe mạnh sao lại tổn thương toàn thân thế này?

Bất quá Tô Đào rất nhanh liền hiểu.

Lục Tề trước khi hôn mê đang chiến đấu với Ngoã Lạt, tổn thương này nhất định là khi đó lưu lại .

Lúc ấy Lục Tề vừa hôn mê, các tướng sĩ liền đưa hắn về kinh thành, hoàng thượng cũng phái rất nhiều ngự y đến chẩn bệnh cho Lục Tề.

Vết thương trên người Lục Tề không sao, đều là bị thương ngoài da, chỉ cần đắp dược sẽ khỏi.

Nhưng vì sao Lục Tề hôn mê, nhóm thái y đều không thể hiểu.

Nhóm Thái y ở Tĩnh Viễn Hầu phủ hơn mười ngày, đều không tra ra nguyên nhân bệnh Lục Tề, cũng không có biện pháp cứu trị, chỉ có thể nhìn Lục Tề từng ngày suy yếu hơn.

Thật sự bất khả thi, nhóm thái y đành phải từ bỏ.

Chờ nhóm thái y vừa đi, Tĩnh Viễn Hầu phủ triệt để rơi vào tay Lục Chinh, hắn cũng không cần cải trang thành bộ dáng đệ đệ tốt, lập tức đem Lục Tề đến sài phòng chờ chết.

Kể từ lúc đó, không có người bôi thuốc cho vết thương của Lục Tề, cũng bởi vậy vết thương của Lục Tề mới có thể như bây giờ.

Nếu là người thường, miệng vết thương tốt hơn nửa, cũng không cần bôi thuốc.

Nhưng Lục Tề bệnh nhân, đương nhiên phải bôi.

Tô Đào nhìn vết thương của Lục Tề đến xuất thần, ánh mắt xinh đẹp của nàng đỏ lên.

Mặc kệ như thế nào, Lục Tề đã vì Đại Chu lập bao công lao hiển hách, huống chi hắn còn là ca ca của Lục Chinh, sao hắn có thể đối xử với ca ca hắn như vậy?

Qua một lúc lâu sau, Tô Đào mới hồi phục tinh thần.

Nàng mang chiếc khăn ẩm ướt, cẩn thận lau bốn phía miệng vết thương.

Tô Đào một bên lau một bên cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Tề. Một lát sau, Tô Đào mới phản ứng lại, nàng đúng là ngu ngốc, Lục Tề hiện tại không có ý thức, nên sẽ không cảm nhận được đau đớn.Tuy như thế, nàng vẫn dùng tận khả năng nhẹ nhàng hết mức.

Thật vất vả lau xong, trên trán Tô Đào đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

Tô Đào đem áo Lục Tề chỉnh lại, nàng nhìn Lục Tề: "Ta nhất định sẽ giúp huynh tìm dược về."

Vết thương của Lục Tề tất nhiên phải bôi thuốc, nàng đã nói, trong khoảng thời gian này sẽ chiếu cố tốt Lục Tề, nhất định sẽ không nuốt lời.

Thanh Đại sẽ không giúp nàng mua dược, chỉ có thể chính nàng ra phủ đi mua.

Lúc trước nàng nghĩ qua vài ngày sẽ nói với Thanh Đại chuyện ra khỏi phủ, như vậy sẽ ổn thỏa chút. Nhưng hiện tại xem ra, không thể lại đợi nữa .

Chẳng qua, nàng phải nghĩ thật tốt lý do.

. . .