Chương 11:

Thanh Đại càng cảm thấy đáng thương cho Tô Đào.Tô Đào mong chờ về đây thăm Tô phủ một chút, bọn họ đảo mắt lại đã ăn mừng, đúng là nhẫn tâm.

Tuy không phải thân sinh nhưng làm vậy cũng quá đáng quá đi. Tô Đào cô đơn đứng ở một bên, giả vờ thương tâm.

Sau một lúc, Thanh Đại mới thở dài: "Phu nhân, chúng ta đi thôi."

Hai người từ cây liễu nhỏ ra ngoài, ra đến trên đường lớn.

Con đường này chủ yếu là bán rau xanh, Tô Đào muốn mua gì đều có thể mua ở đây.

Nơi này nhiều dân chúng, mỗi lần mua đồ đều có thể chảy một thân mồ hôi.

Thanh Đại cũng không muốn chen vào, liền nói: "Phu nhân, nô tỳ ở nơi này chờ người."

Tô Đào trong lòng vui vẻ, nàng mới vừa còn đang nghĩ nên lén Thanh Đại đi mua thuốc như thế nào, không nghĩ Thanh Đại vậy mà chủ động không đi theo nàng.

"Được, ta sẽ đi nhanh thôi" Tô Đào nói.

Lúc trở lại, những thứ nên mua Tô Đào đều mua đủ.

Dù sao lần đi ra tiếp theo phải đợi năm ngày sau, nàng phải mua đủ lượng đồ dùng cho năm ngày. Bột gạo, lương dầu, gà thịt cá muối nhất định phải mua đủ, còn có các loại rau xanh khác.

Thân thể Lục Tề yếu ớt, cần tẩm bổ thân thể, Tô Đào liền mua thêm mấy thứ thuốc bổ linh tinh.

Nhiều đồ như vậy, nàng đương nhiên cầm không nổi, cho nên Tô Đào lại mướn một chiếc xe đẩy, đem đồ để lên xe đẩy tay theo. Một bên đi đến hiệu thuốc bắc.

Vết thương của Lục Tề đều là ngoài da, chỉ cần dùng dược bôi vào; Tô Đào cũng không trì hoãn lâu, trực tiếp kêu chưởng quầy mua một bình kim sang dược.

Sau khi mua xong, Tô Đào mang theo đồ ra khỏi phố, Thanh Đại đang đứng ở đầu đường chờ.

Nhìn một xe chở đầy đồ, Thanh Đại không khỏi có chút giật mình. Nhất định mua đồ dùng đủ cho năm ngày. Hơn nữa đây là lần đầu tiên, cần mua gạo, với mấy dụng cụ cơ bản,về sau có thể sẽ không nhiều như thế .

Tô Đào nhìn Thanh Đại: "Đều mua đủ, chúng ta về đi."

Thanh Đại gật đầu: "Vâng."

Bọn họ trở về Tĩnh Viễn Hầu phủ.

Đợi trở lại tiểu viện, Tô Đào nói: " Hôm nay phiền toái Thanh Đại cô nương rồi."

Thanh Đại vẫy tay: "Không phiền toái, phu nhân không cần để ở trong lòng."

Nói thật, Tô Đào nói ngày sau ở trong viện tự mình nấu cơm, nàng cũng không cần mỗi ngày ba bữa đem cơm lại đây, tiết kiệm không ít thời gian. So sánh lại, thật sự không những không phiền toái còn dễ dàng hơn cho nàng.

Thanh Đại nhìn sắc trời một chút: "Thời điểm không còn sớm, nô tỳ về trước ."

Sau khi Thanh Đại đi, Tô Đào cũng bận rộn hẳn lên.

Đồ mua về đều đặt trong sân viện, nàng phải mang từng cái vào phòng bếp.

Trong phòng. Lục Tề đã tỉnh từ lâu.

Tỉnh lại, hắn thấy mình ở trong căn phòng trống rỗng.

Lần trước mặc kệ hắn tỉnh lại lúc nào đều sẽ thấy Tô Đào. Nhưng lần này tỉnh lại, hắn lại không thấy người đâu. Không chỉ như thế, hắn cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, trong viện an tĩnh như không có người ở.

Lục Tề khẽ cau mày, Tô Đào hiện tại khẳng định không ở trong viện.

Nàng đi chỗ nào? Hoặc là nói, nàng... bỏ đi rồi?

Sắc trời càng ngày càng tối, Tô Đào cũng chưa trở về.

Lục Tề nhìn túi đường đỏ trên án kỷ, nghĩ tới dáng vẻ nàng cho hắn uống tối qua. Lục Tề lạnh lùng, hắn nghĩ đúng, sẽ không có người thật sự đối tốt với hắn.

Nhưng lúc này, hắn nghe được âm thanh cửa viện bị đẩy ra, còn có đối thoại của Tô Đào với Thanh Đại.

Vừa nói chuyện xong, là tiếng bước chân của Tô Đào.

Nàng như là đang dịch chuyển cái gì, qua hồi lâu mới dừng lại.

Bên này Tô Đào rốt cuộc bận bịu xong, nàng vội vàng về phòng đi đến giường trước.

Tô Đào nhìn Lục Tề hôn mê trên giường, sau đó lấy ra kim sang dược giấu kĩ, cao hứng nói: "Cuối cùng ta cũng mua được dược trở về, thương thế của huynh rất nhanh sẽ tốt lên thôi."

Tô Đào bận bịu trán đầy mồ hôi, tóc mai cũng thấm ướt, nhưng trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười.

Lục Tề lần đầu tiên thất thần! Nàng vậy mà... đi mua thuốc cho hắn.