Chương 14: Tô Đào Vui Vẻ

Tô Đào làm rất nhanh.

Chỉ một buổi tối đã cắt xong xiêm y, còn thêu thêm một cái tay áo.

Lục Tề một bên nhìn Tô Đào thêu thùa.

Tô Đào hôm nay mặc áo màu trắng trong thuần khiết, váy thiên thủy bích tương, dưới ánh nến mờ nhạt hắt lên mặt nàng, làm da thịt của nàng có màu bạch đồng.

Lục Tề lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử làm nữ công. Hắn nghĩ, thì ra là có bộ dáng như vậy.

Tô Đào cất châm, sau đó thở ra một hơi: "Tốt, hôm nay đến đây thôi."

Trong phòng ánh nến quá mờ, khâu xong Tô Đào cảm thấy đôi mắt đều nhức.

Nàng thầm nghĩ thêu thùa để sống thật không phải người bình thường có thể làm , nàng mới làm có một ngày đã cảm thấy eo mỏi lưng đau, đôi mắt cũng có chút không chịu nổi.

Tô Đào dụi dụi mắt, còn dư để ngày mai làm tiếp đi. Nàng đi rửa mặt, nằm trên giường không nhịn được ngáp một cái.

Bận bịu cả ngày, nàng thật sự cực kì buồn ngủ. Theo thói quen nói với Lục Tề bên cạnh: "Ngủ ngon."

Sau khi nói xong, Tô Đào mới an tâm ngủ thϊếp đi. Lục Tề nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của Tô Đào bên cạnh, sau một lúc lâu không nói tiếng nào.

Một lát sau, mới im lặng nói lại câu ngủ ngon.

. . .

Vài ngày kế tiếp, ban ngày Tô Đào thêu thùa, buổi tối may trung y.

Nàng phỏng chừng không sai lắm, đến buổi tối ngày thứ ba, Tô Đào đã làm trọn vẹn xong trung y.

Nhìn trung y không kém mấy thợ may trong tiệm làm, khóe miệng Tô Đào không nhịn được nhếch lên. Không nghĩ đến một ngày, nàng có thể khâu ra xiêm y tốt như vậy.

Nếu đã khâu xong, nàng muốn cho Lục Tề thử một chút, nhìn xem đẹp mắt hay không.

Tô Đào vén chăn Lục Tề lên, cầm xiêm y ước lượng một chút.

Quả nhiên rất vừa người, cơ hồ không có thiếu sót. Tô Đào hài lòng đem xiêm y cất đi, tính toán ngày mai sẽ thay cho Lục Tề.

Tô Đào ngồi trên tháp, chính đốn xiêm y, chợt nghe thanh âm trong trẻo vang lên, như là thứ gì rơi xuống đất.

Động tác Tô Đào dừng lại. Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, kết quả thấy được ngọc bội bị ném xuống đất.

Ngọc bội kia nằm trên mặt đất, ở giữa xuất hiện vết rạn.

Tô Đào: "..."

Ngọc bội kia rất quen mắt, vẫn luôn đặt ở bên cạnh Lục Tề, chắc vừa rồi nàng thử xiêm y không cẩn thận đυ.ng tới. Tô Đào thầm hi vọng không phải bị mình ném vỡ a.

Nàng cẩn thận đem ngọc bội nhặt lên, còn tốt, tuy rằng có vết rạn, nhưng không vỡ mất. Chỉ là ngọc bội không bị ném vỡ, nhưng vết rạn thật sự quá lớn .

Tô Đào áy náy nói với Lục Tề: "Xin lỗi, ta không cố ý" nàng thật quá bất cẩn.

Từ lúc nàng gả vào đây xung hỉ, ngọc bội kia vẫn luôn bên cạnh Lục Tề, có thể là vật tùy thân hắn mang theo, kết quả lại bị nàng làm rớt thành như vậy.

Lục Tề nhìn Tô Đào áy náy, muốn nói không sao nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Ngọc bội kia là hắn tùy tiện mua, sau này vẫn đeo trên người, không có ý nghĩa đặc thù gì. Hơn nữa tuy rằng hiện tại hắn nhập vào trong khối ngọc bội này, nhưng ngọc bội nứt ra hắn cũng không có gì khác thường.

Tô Đào tự nhiên không biết ý nghĩ của Lục Tề, thẳng đến khi lên giường, nàng còn nghĩ đến việc này.

Tô Đào lăn lộn qua lại .

Tuy rằng ngọc bội không nát, nhưng bây giờ vết rạn lớn như vậy không biết có thể tu sửa một chút hay không.

Suy tư một lúc lâu, Tô Đào quyết định cầm ngọc bội đi tiệm ngọc xem một chút, nàng cũng yên tâm hơn. Nghĩ như vậy, Tô Đào mới buông xuống tâm sự, chậm rãi ngủ thϊếp đi. Chờ lần sau ra ngoài nàng sẽ mang theo ngọc bội.

. . .

Lục Tề mở mắt ra, liền thấy tiếng người ồn ào ở ngã tư đường. Hắn ngưng một lát, mới phản ứng được Tô Đào mang theo ngọc bội ra ngoài.

Nhớ tới thần sắc áy náy của Tô Đào đêm đó, liền đoán được vì sao Tô Đào mang ngọc bội theo. Quả nhiên, nàng ngừng trước một tiệm ngọc. Đi vào bên trong, Tô Đào đem ngọc bội đưa cho sư phó đồ ngọc: "Sư phó, ngọc bội này có thể tu sửa một chút không?"

Đồ ngọc sư phó cầm ngọc bội nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó mới nói: "Cô nương yên tâm, ngọc bội này rớt không mạnh, chỉ cần ngày sau cẩn thận một chút, đừng để rớt nữa là tốt rồi."

Nghe sư phó nói, Tô Đào nhẹ nhàng thở ra. May mà nàng không làm rớt quá mạnh

Tô Đào cẩn thận đem ngọc bội cất tốt, thầm nghĩ sau này cẩn thận chút. Ra khỏi tiệm ngọc, Tô Đào lập tức đến phường thêu Lý gia.

Gương mặt Tô Đào thật sự làm người ta khắc sâu, Sen nương vừa thấy Tô Đào liền nói: "Cô nương đến để bán đồ thêu mới?"

Tô Đào đem đồ thêu đưa qua: "Đúng vậy, ngài nhìn một chút xem thế nào?"

Sen nương tiếp nhận đồ thêu cẩn thận nhìn, giống lần trước trông rất sống động, thật sự rất tốt.

Tô Đào vừa thấy vẻ mặt này của Sen nương liền biết nàng rất hài lòng, nàng lại có thể kiếm được thêm một lượng bạc .