Chương 19: Sinh bệnh

Nhìn môi Lục Tề trắng bệch, Tô Đào chỉ cảm thấy trong lòng loạn thành một đống.

Một lúc lâu, Tô Đào mới trấn định lại, hiện tại chỉ có thể dựa vào nàng.

Tô Đào vội vàng mặc thêm xiêm y, sau đó đi ra ngoài múc một chậu nước. Nàng đem khăn giặt ướt, áp lên trán Lục Tề.

Làm xong cái này phải làm gì? Tô Đào cố gắng nhớ lại trước kia.

Kiếp trước nàng cùng mẹ sống nương tựa vào nhau,có phần gian nan.

Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ cũng thường xuyên phát sốt, khi đó mẹ sẽ lấy rượu lau qua thân thể nàng, giúp hạ nhiệt độ rất tốt.

Vừa lúc lần trước ra ngoài nàng định hầm canh úng rượu, hiện tại còn rất nhiều.

Tô Đào vội vàng mang tới, dùng vải thưa thấm ướt, cẩn thận lau lòng bàn tay, bờ vai Lục Tề.

Nàng không lau quá nhiều, Lục Tề thân thể yếu ớt, không giống người bình thường, dùng ít một chút thỏa đáng hơn.

Xong chuyện, Tô Đào phát hiện lông mày đang nhăn lại của Lục Tề giãn ra từng chút.

Xem ra những thứ này có hữu dụng, Tô Đào nhẹ nhàng thở ra.

Bên cạnh đó đột nhiên nhớ ra người phát sốt phải uống nhiều nước ấm.

Tô Đào lại đến phòng bếp nấu nước.

Chỉ là hai ngày nay trời luôn đổ mưa, củi đều bị ướt khiến lửa thật vất vả mới nhóm lên được.

Chờ nước sôi đã là nửa canh giờ sau. Tô Đào đút từng thìa cho Lục Tề, chờ chén thấy đáy, khuôn mặt đỏ ứng của Lục Tề đã vơi đi chút.

Nhưng Tô Đào cũng không dám thả lỏng, nàng vẫn luôn thức, an vị bên giường canh chừng Lục Tề, thỉnh thoảng đổi khăn cho hắn. Chẳng qua sau đến nửa đêm, Tô Đào không nhịn được gục xuống ngủ thϊếp đi.

Lúc Lục Tề tỉnh lại thấy được một màn này. Trên giường hắn trước sau như một mê man, trên trán đắp một chiếc khăn ẩm ướt.

Trên án kỷ còn có nửa chén nước chưa uống xong. Nhìn Tô Đào nằm cạnh giường ngủ gục, Lục Tề liền đoán được hắn ngã bệnh, còn Tô Đào thì thức trắng đêm chiếu cố hắn.

Tô Đào ngủ cũng không an ổn.

Ấn đường trên khuôn mặt xinh đẹp có chút nhíu lại, như là đang lo lắng điều gì đó. Vì thức gần một đêm, đáy mắt nàng hiện ra một tầng thâm quầng.

Lục Tề theo bản năng nâng tay lên, muốn giúp Tô Đào đổi một tư thế thoải mái. Rồi mới nhớ ra hắn còn bị giam cầm trong ngọc bội, cái gì cũng không làm được.

Tô Đào ngủ không thoải mái, chỉ cảm thấy bờ vai cực kỳ khó chịu. Nàng vừa định nhúc nhích một chút, kết quả nháy mắt liền tỉnh lại.

Tô Đào có chút giật mình, mơ mơ màng màng nghĩ, tại sao không nghe thấy tiếng mưa rơi? Nghĩ đến mưa đã ngừng, cũng không biết Lục Tề hiện tại thế nào, cơn sốt đã đỡ chưa.

Tô Đào lập tức thanh tỉnh, vội vàng ngồi thẳng lại nhìn Lục Tề. Khuôn mặt đỏ ửng của hắn đã bớt, nàng vươn tay sờ trán Lục Tề, nhiệt độ cũng khôi phục bình thường.

Tô Đào nhẹ nhàng thở ra.

Nàng nhìn Lục Tề: "Tốt rồi, cơn sốt rốt cuộc cũng lui."

Thật làm nàng sợ hãi. Chỉ sợ Lục Tề mê man không chịu nổi bất kỳ giày vò nào. Hiện tại Lục Tề hạ sốt, Tô Đào liền đem khăn trên trán hắn lấy xuống.

Nàng nhìn sắc mặt Lục Tề tái nhợt, thầm nghĩ nhất định phải bồi bổ thân thể Lục Tề, nấu canh thật nhiều dinh dưỡng.

Lục Tề mím môi.

Một loại cảm xúc không biết tên lan ra trước ngực, dần dần lan đến đầu quả tim.

Nàng thật sự đã giúp hắn rất nhiều.