Chương 20:

Mưa tuy ngừng, nhưng khí lạnh lại càng nhiều.

Tô Đào biết, nếu cứ lạnh như vậy, sớm hay muộn Lục Tề sẽ lại sinh bệnh. Chờ lần sau ra ngoài nàng phải mua vài sọt củi không khói, có than sưởi trong phòng cũng ấm áp hơn.

Đợi sắc mặt tái nhợt của Lục Tề hoàn toàn bình thường, Tô Đào mới hoàn toàn yên tâm.

Một ngày mới lại bắt đầu.

. . .

Một bên khác, trong chính phòng.

Chu Toàn chắp tay bẩm báo với Lục Chinh: "Đại nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, ngày mai có thể xuất phát."

Lục Chinh gật đầu: "Ừ"

Mấy hôm trước hoàng thượng chỉ định hắn đi làm công sự, cần ra ngoài một chuyến.

Lục Chinh trong lòng rõ ràng, chờ xong công vụ này, cũng xem như chứng minh năng lực của hắn. Đợi khi trở về, có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tước vị .

Nói đến tước vị, mày Lục Chinh nhăn lại: "Tình huống bên tiểu viện bên kia thế nào?"

Chu Toàn cúi đầu: "Hồi đại nhân, vị kia…Vẫn còn hôn mê."

Chu Toàn vẫn chú ý tình trạng bên kia, thường sẽ hỏi Thanh Đại. Kết quả mỗi lần Thanh Đại trả lời đều như nhau, bộ dạng Lục Tề vẫn luôn suy yếu, giống như lúc nào cũng có thể tắt thở, nhưng mãi vẫn chưa đến bước cuối cùng.

Chu Toàn biết rõ, lần này xong xuôi, đại nhân bọn họ có thể kế thừa tước vị . Nhưng hiện tại mấu chốt là...

Lục Tề chưa chết!

Lục Tề chưa chết, đại nhân bọn họ muốn thừa kế tước vị cũng không được.

Lục Chinh nghe Chu Toàn nói xong, không lên tiếng, thần sắc như bao phủ một tầng bóng ma, làm cho người ta nhìn không rõ ràng.

Một lúc lâu, Lục Chinh mới thở dài một hơi. Lúc thái y đến xem bệnh dùng không ít dược quý mới có thể kéo dài mạng cho Lục Tề nhưng thái y ước chừng Lục Tề cũng chỉ còn sống được một tháng.

Hiện tại tính ra đã hơn một tháng, Lục Tề vẫn chưa nhắm mắt. Lục Chinh nghĩ, huynh trưởng hắn đã đến tình trạng này còn muốn ngáng chân hắn.

Chu Toàn nhìn sắc mặt Lục Chinh, thấp giọng nói: "Đại nhân, có cần nô tài động thủ hay không?"

Chu Toàn trong lòng biết rõ, đến lúc này, đại nhân sẽ không tha cho Lục Tề. Đợi lần này đại nhân trở về, Lục Tề chết thì tốt, không chết cũng phải chết.

Lục Chinh khoát tay. Chu Toàn sửng sốt, đại nhân rốt cuộc có ý gì.

Lại nghe Lục Chinh nói: "Trong phủ đang chuẩn bị tiễn ta?"

Chu Toàn phục hồi tinh thần: "Vâng, các gia phòng đang chuẩn bị yến, chỉ chờ ngài đi qua."

Lục phủ là đại gia tộc, nhưng chi phòng khác đều ở Lục phủ, nhưng không ai có tiền đồ , đều chỉ dựa vào tài sản Lục gia. Lúc trước dựa vào Lục Tề, hiện tại phải dựa vào Lục Chinh.

Lần này bọn họ nghe Lục Chinh muốn ra ngoài xử lý công vụ, mới cố ý tỏ ra ân cần, muốn đưa tiễn Lục Chinh.

Lục Chinh nhếch môi cười: "Nếu như thế, chúng ta liền mau đi đi."

Chu Toàn một chút liền hiểu, đại nhân đây là không muốn làm bẩn tay mình.

Chu Toàn đáp: "Vẫn là đại nhân anh minh."

. . .

Trong phòng khách, cảnh nâng ly cạn chén vô cùng náo nhiệt.

Lục Đại Lang ân cần rót rượu cho Lục Chinh: "Ngũ đệ lần này xong công sự trở về có thể lập tước, đến lúc đó chúng ta trong phủ đều dựa vào ngươi."

Những người còn lại cũng tâng bốc Lục Chinh: "Đúng vậy, vẫn là Ngũ đệ thân với chúng ta, chúng ta tự nhiên mong Ngũ đệ có thể tiến thêm một bước."

Nói thật, Lục Tề cầm quyền những năm kia, bọn họ cơ bản không dính được chút lợi lộc gì.

Lục Tề quản thúc nghiêm cẩn, sao có thể để người Lục phủ mượn danh hắn ra ngoài tác oai tác quái. Chỉ cần có gan đó mà để hắn biết, nên làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt không dung túng chút nào.