Chương 23: Lục Lăng nham hiểm

Hiện tại quan trọng nhất là phải để cho Lục Tề khôi phục nhiệt độ bình thường.

Tô Đào có một người không di chuyển được Lục Tề, nàng lau nước mắt, quay đầu nhìn Tiểu Tư bên ngoài nói: "Lại đây giúp ta đỡ hầu gia vào."

Tiểu tư sớm đã sợ choáng váng.

Nhưng những người còn lại đều đi hết, hắn theo bản năng nghe lời Tô Đào nói, đem Lục Tề đỡ về phòng. Tô Đào vội vàng đắp chăn cho Lục Tề.

Chậu than sưởi ấm cũng bị dập tắt, Tô Đào lần nữa đốt chậu than lên. Có độ ấm, sắc mặt Lục Tề mới tốt lên chút.

Tô Đào luôn xoa tay cho Lục Tề: "Không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

Lục Tề không ở bên ngoài bao lâu, hắn nhất định có thể trở lại bình thường.

Tô Đào sợ hãi cả người run rẩy, nàng ráng chống đỡ kêu Tiểu Tư đi nấu nước. Sau đó tẩm ướt khăn, dùng khăn ấm lau thân thể cho Lục Tề. Bận rộn một phen, hơi thở Lục Tề mới bình ổn, Tô Đào Lục Tề đã không sao.

Nàng cả mất lực ngã ngồi bên giường, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Nàng cùng Lục Tề ở chung hơn một tháng, coi hắn như thân nhân, sao có thể trơ mắt nhìn Lục Tề bị đông chết.

May mắn, nàng trở về kịp. Tô Đào không nhịn được mà sợ hãi.

. . .

Ra khỏi tiểu viện, nhóm người lập tức đi vào phòng khách. Thẳng đến khi vào hẳn phòng, một đám người vẫn còn oán trách Lục Lăng.

"Đều do Lão Lục ra kế sách này, thiếu chút nữa chúng ta mạng cũng không còn!"

"Nếu không phải có vị tiểu nương kia nói, chỉ sợ chúng ta chết chắc."

Lúc ấy bọn họ quá hưng phấn, hoàn toàn quên mất còn hoàng thượng.

Hoàng thượng coi trọng thần tử, nếu thật sự phát hiện ra việc này, bọn họ coi như xong. Càng nghĩ càng sợ, bọn họ càng oán trách Lục Lăng, chỉ kém chỉ vào mũi hắn mắng .

Thật sự mà nói, muốn để Lục Tề chết rất đơn giản! Chỉ cần bỏ đói hắn mấy bữa, thân mình kia nhất định chịu không nổi.

Dù sao Lục Tề đang hôn mê bất tỉnh, cuối cùng cũng suy yếu mà chết, bị bỏ đói suy yếu, đến lúc đó thái y cũng tra không ra.

Nếu không phải Lục Lăng muốn đem hắn ném ra ngoài xả giận, bọn họ sao phải gặp chuyện hôm nay.

May mắn Lục Tề không bị đông chết, bằng không bọn họ cũng xong rồi.

Lục Lăng không nói lời nào.

Sau một lúc, hắn mới nói: "Được rồi! Đừng nói nữa… Dù sao cũng không có chuyện gì."

Mọi người lúc này mới im lặng.

Lục Đại Lang đi ra nói: "Lão Lục! Bây giờ chúng ta trực tiếp bỏ đói hắn mấy bữa là được, đừng gây thêm rắc rối ."

Lục Lăng ánh mắt âm trầm, bực bội trong ngực lần nữa tích tụ.

Hắn vẫn không thể tận mắt nhìn Lục Tề bị đông chết, khiến hắn cảm nhận được khổ cực mình từng chịu.

Chỉ là hiện tại không thể gây thêm phiền phức.

Lục Lăng giương mắt: "Các vị ca ca nói đúng, đệ đệ nhớ kỹ, mọi ngừơi yên tâm, việc này giao cho ta, định sẽ không để các ngươi thất vọng."

"Cũng được, lần này ngươi đừng để bọn ta thất vọng."

Bỏ đói Lục Tề mấy bữa là việc đơn giản, cũng không gây ra hậu quả gì, giao cho Lục Lăng cũng không sao.

Sau khi nói xong, mọi người mới tản về. Trong phòng khách lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại Lục Lăng. Lục Lăng buông mi nhìn nước trà trong chén, không biết đang nghĩ gì.

Một bên thủ hạ nói: "Thiếu gia, khi nào thì chúng ta động thủ, còn có... Hầu phu nhân nên xử lý thế nào?"

Mới vừa rồi bọn họ đều thấy, Tô Đào từ bên ngoài đi vào. Bên cạnh còn có chiếc xe đẩy nhỏ, trên xe có rất nhiều đồ ăn.

Nghĩ một chút liền biết, Tô Đào mua chuộc nha hoàn trông coi sân để lén ra ngoài. Hiện tại nếu muốn bỏ đói Lục Tề, tất yếu phải đem Tô Đào giam lại.

Nghe đến tên Tô Đào, lông mày Lục Lăng nhướn lên một chút: "Việc này ta tự có chủ ý."

Thủ hạ vội vàng cúi đầu: "Vâng"

Lục Lăng nhớ tới lúc vừa nhìn thấy Tô Đào. Người kia quả nhiên là tuyệt sắc hiếm có trên đời.

Hắn từ nhỏ sống trong phong lưu, thấy qua rất nhiều quý nữ trong kinh thành, cũng không ai có thể so với Tô Đào .

Lục Lăng uống một ngụm trà.

Mỹ nhân như thế lại phải gả Lục Tề sắp chết xung hỉ, thật sự đáng tiếc. Hắn sao có thể nhẫn tâm để mỹ nhân bị cô đơn. Hắn nhất định sẽ đối tốt với nàng .

. . .

Tô Đào giúp Lục Tề đổi trung y.

Mới vừa rồi hỗn loạn ngoài sân, trung y hắn dính rất nhiều bụi đất, phải đổi một kiện mới. Tô Đào thuận tiện đem ngọc bội bên hông Lục Tề lấy xuống bỏ lên án kỷ. Đem này hết thảy làm xong, Tô Đào vẫn có chút tâm thần không yên.

Nàng không có tâm tình nấu cơm, chỉ tùy tiện nấu chút cháo. Tô Đào nhìn cháo nóng hổi trong nồi, không khỏi thở dài.

Trước còn không cảm thấy gì, hiện tại Tô Đào mới phát hiện tình cảnh của nàng hiện tại cực kì không ổn. Việc nàng lén ra ngoài bị phát hiện hơn nữa nàng còn giúp Lục Tề.

Chỉ sợ hiện tại nàng đã thành cái đinh trong mắt người Lục phủ. Lúc trước nàng không dám cho người khác biết mình chiếu cố Lục Tề, chính vì lý do này.

Bây giờ mọi chuyện bại lộ, về sau nàng phải làm gì bây giờ. Nàng còn có thể bình an ra ngoài, trải qua cuộc sống của mình sao?

Bất quá mặc kệ nói thế nào, nàng cũng không hối hận, nàng không thể trơ mắt nhìn Lục Tề bị hại chết. Nhưng nhóm người kia sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lục Tề.

Bọn họ xác thật kiêng kị hoàng thượng, sợ bị phát hiện nhưng chỉ cần đổi biện pháp không bị phát hiện ra là được.

Tô Đào cảm thấy trong lòng mê mang, nàng hoàn toàn không biết nên làm gì.

Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Tô Đào mím môi, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.