Chương 25: Tỉnh lại 2

Tô Đào giật mình.

Nàng gả vào đây cũng hơn một tháng , Lục Tề vẫn luôn hôn mê, sao lại có tiếng vang từ hướng giường hắn?

Lục Lăng cả người đổ mồ hôi. Một chút liền thấm ướt xiêm y. Hắn vội vã quay đầu nhìn về phía giường, Lục Tề như cũ nằm ngang trên giường. Tâm Lục Lăng mới bắt đầu lắng xuống.

Đúng vậy, hôm nay hắn chính mắt nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của Lục Tề, hắn căn bản không có khả năng tỉnh lại! Có lẽ vừa rồi chỉ là tiếng vang phát ra khi va chạm.

Lục Lăng nghiêng mặt, trầm mê nhìn Tô Đào: "Lục Tề đã sớm là người hoạt tử, hắn không có khả năng tỉnh lại, tẩu tẩu vẫn nên theo ta đi."

Lục Lăng nhướn mi: "Tẩu tẩu gả đến đây chắc chắn chưa viên phòng đi, quả nhiên là đáng tiếc, mỹ nhân như tẩu tẩu, thế nhưng còn chưa được trải nghiệm qua cảm giác dục tiên dục tử! Nếu hôm nay ta muốn tẩu ở đây, Lục Tề hắn có thể làm gì, hắn chỉ có thể ở chỗ đó hoàn toàn không biết gì cả!"

Vừa nghĩ đến, Lục Lăng đã cảm thấy máu cả người đều chảy nhanh hơn. Động tác của hắn càng thô lỗ, Tô Đào bị hắn ép không có đường lui, nội tâm một mảnh tuyệt vọng.

Đúng lúc này, trong phòng vang lên giọng nói: “Ngươi lặp lại lần nữa."

Thanh âm kia có chút trầm thấp, như là tiếng ngọc thạch va chạm vào nhau.

Động tác Lục Lăng lập tức dừng lại, kinh ngạc quay đầu, bắt gặp Lục Tề mặt mày nửa nhíu, đang ngồi trên giường nhìn về phía này.

Lục Tề... Vậy mà tỉnh!

Sao có thể, điều này không có khả năng, hiện tại Lục Tề đang sống sờ sờ ngồi ở kia.

Lục Lăng như thấy quỷ, xương cốt hắn mềm nhũn: "Tứ ca..."

Tô Đào càng triệt để ngơ người, nàng chưa từng nghĩ tới Lục Tề sẽ tỉnh lại! Nàng nhìn chằm chằm Lục Tề trên giường.

Người trên giường ngũ quan cực kỳ tuấn tú, ánh nến tối tăm chiếu vào nửa mặt của hắn, làm cho người ta nhìn không rõ ánh mắt.

Cho dù như thế, quanh thân Lục Tề cũng hiện ra một loại khí chất cao quý, phảng phất cao không thể leo tới, thanh lãnh cực điểm.

Đối mặt với câu hỏi Lục Tề, Lục Lăng một chữ cũng không nói nên lời, cả người một chút khí lực cũng không có. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng đầy tuyệt vọng!

Hắn hiểu rõ tính tình Lục Tề, cũng cơ hồ có thể đoán trước được kết cục của bản thân. Năm đó hắn bất quá chỉ là đùa giỡn một thôn nữ, Lục Tề đã bắt hắn đứng chịu phạt trong mùa đông lạnh khắc nghiệt.

Hôm nay hắn không chỉ đùa giỡn Tô Đào, còn nói ra lời nói như vậy, chỉ cần Lục Tề quay lại, hắn nhất định xong đời. Cho dù Đường thị có xin tha cho hắn, sợ là mệnh này cũng không giữ được .

Lục Lăng còn sống chưa đủ, hắn mới hơn hai mươi, sao có thể nguyện ý chết đi. Lục Tề chống tay phải lên giường, chậm rãi ngồi thẳng dậy. Mê man lâu như vậy, đột nhiên tỉnh lại, thân thể hắn cực kỳ suy yếu, động tác phổ thông đều rất khó hoàn thành.

Lục Lăng cũng nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một ý niệm.

Sao không thừa dịp hiện tại Lục Tề suy yếu, gϊếŧ chết hắn! Lục Tề không chết, vậy bây giờ hắn có thể chết .

Hiện tại Lục Lăng bất chấp có hoàng thượng hay không hoàng thượng, hắn chỉ biết, chỉ cần Lục Tề trở lại như trước kia,hắn chắc chắn sống không nổi. Con người vì cầu sinh, có thể bộc phát ra dũng khí chưa có bao giờ. Lục Lăng nghĩ vậy, liền muốn tiến lên gϊếŧ Lục Tề.

Dù thế nào, Lục Tề cũng hôn mê hơn một tháng, sao có thể so được với người mạnh khỏe như hắn. Đến đây, bộ mặt Lục Lăng càng dữ tợn"Tứ ca, xin lỗi ."

Hắn nói rồi đi về phía trước vài bước.

Tô Đào mở to hai mắt, Lục Lăng muốn làm gì?

Lục Tề lại phảng phất như không phát ra điều gì bất thường. Hắn thậm chí cúi đầu sửa sang lại chăn có chút lộn xộn, sau đó cầm lên một thứ đứng lên thưởng thức.

Tô Đào phát hiện, đó là kim châm nàng thường dùng thêu. Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, chậu than lại đặt bên giường, Tô Đào vì muốn ấm áp hơn nên đem đồ thêu đều đặt ở trên giường, trong đó có kim châm kia.

Trong nháy mắt, Lục Tề nâng tay đem ngân tiễn ném ra. Lục Lăng đang đi về phía trước , đột nhiên cảm giác được trước ngực đau xót. Như là bị đồ bén nhọn đâm trúng. Đau nhức lan rộng, tựa hồ còn chất lỏng ấm áp chảy ra.

Động tác Lục Tề quá nhanh, hắn thậm chí còn chưa kịp thấy rõ, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Lúc này Lục Lăng mới ngây ngốc cúi đầu nhìn l*иg ngực.

Trên ngực hắn đang cắm một cây châm ngân tiễn, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra ngoài. Cây châm kia có ánh nến chiếu vào phát ra ánh sáng, như là tín hiệu đoạt mạng.

Máu chảy càng lúc càng nhiều, thân thể Lục Lăng mềm nhũn, một chút liền ngã trên mặt đất. Lúc này, Lục Lăng mới nghĩ thông. Hắn điên rồi, sao hắn dám cùng Lục Tề đối nghịch? Hắn không phải không biết thủ đoạn của hắn, là hắn nhất thời bị quỷ ám!

Lục Lăng cơ hồ có thể cảm nhận được tính mạng hắn đang mất dần.

Hắn không để ý đến l*иg ngực đang chảy máu, giống như điên quỳ trên mặt đất dập đầu: "Tứ ca, đều là ta nhất thời ngu muội, xin huynh tha cho ta một mạng..."

Một đại nam nhân, lại sợ tới mức nước mắt nước mũi đầy mặt, máu chảy đầy người, nhưng hắn một chút cũng không dám dừng dập đầu xin tha.

Hiện tại trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là thỉnh cầu Lục Tề tha cho hắn một con đường sống.

Lục Tề trên mặt không biểu tình, sau một lúc lâu mới nói: "Lăn đi."