Chương 27: Một đám nhát gan

Tô Đào lo lắng nghĩ, bây giờ nên làm gì?

Hôm nay người Lục phủ vừa qua tiểu viện, muốn gϊếŧ chết Lục Tề. Bây giờ Lục Tề tỉnh, bọn họ có thể bỏ qua cho Lục Tề sao? Lục Tề hiện tại suy yếu như thế, chỉ sợ căn bản không đối phó nổi bọn họ.

Tô Đào vừa muốn nói với Lục Tề chuyện này thì phát hiện sắc mặt Lục Tề trắng bệch, thân hình trao đảo một chút, như là muốn ngã xuống.

Tô Đào vội la lên: "Hầu gia, ngài làm sao vậy?"

Mi mắt Lục Tề rũ xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Không sao..."

Lục phủ này trừ Lục Chinh ra thì đều chỉ là bao cỏ! Lục Lăng có chút dũng khí cũng bị Lục Tề đâm bị thương.

Những người còn lại biết tin tức hắn tỉnh lại chỉ sợ đều bị dọa muốn hôn mê, cho bọn họ mấy lá gan cũng không dám hành sự cẩu thả.

Lục Tề muốn nói với Tô Đào để nàng đừng lo lắng. Nhưng mí mắt càng ngày càng nặng cᏂị©Ꮒ, đầu cũng bắt đầu mê muội.

Lục Tề nhìn Tô Đào, thanh âm có chút thấp: "Ta hơi buồn ngủ."

Khối thân thể này hôn mê hơn một tháng, đột nhiên tỉnh lại tất nhiên chống đỡ không được bao lâu, hiện tại đã là cực hạn .

Vừa nói xong câu đó, Lục Tề liền ngủ thϊếp đi.Tô Đào hoảng sợ, khi xác định Lục Tề thực sự chỉ ngủ mới yên tâm. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Lúc này Tô Đào mới phát hiện tà váy nàng dính không ít máu, chắc là vừa mới đi lại không cẩn thận đυ.ng vào.

Chẳng qua hiện tại nàng không tâm tư đi thay quần áo.

Không biết tình huống bên ngoài thế nào ?

. . .

Kim ngân tiễn kia không lớn, nhưng lại vào chính giữa ngực Lục Lăng, cách tim gần kém ba phần. Vừa rồi trong phòng vì sống sót nên không cảm thấy được, hiện tại đi ra, Lục Lăng chỉ cảm thấy quanh thân càng ngày càng lạnh, đến thở cũng ngày càng tốn sức.

Lục Lăng lảo đảo đi ra ngoài, máu chảy càng lúc càng nhiều. Đêm nay đến vì Tô Đào, hắn cố ý đuổi Tiểu Tư gác cửa đi, tiểu viện bên cạnh cũng không có hạ nhân.

Đi trong chốc lát, rốt cuộc mới bắt gặp thủ vệ canh gác. Lúc này quanh thân Lục Lăng đã không cón chút khí lực nào, hắn cảm thấy thân thể lạnh lẽo, chỉ muốn ngất đi.

Hắn rõ ràng, hắn đã bắt đầu chịu không nổi.

Thủ vệ sau khi thấy thì cả kinh, vội vã tiến lên đỡ Lục Lăng: "Lục gia, ngài làm sao vậy?"

Chẳng lẽ nữ nhân kia phản kháng nên đâm trúng Lục gia?

Thủ vệ thay Lục Lăng nổi lộ khí, hắn nhất định phải chơi chết tiểu nương này cho Lục gia hả giận. Lục Lăng tất nhiên nhìn thấu tâm tư thủ vệ, thanh âm của hắn rất thấp: "Không phải nàng, là Lục Tề... Lục Tề tỉnh ."

Lục Lăng nói lời này khó không lộ ra sợ hãi. Như là nhắc tới Diêm Vương hút máu. Lục Lăng ráng chống đỡ: "Đi, nhanh về chính viện."

Thủ vệ tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn cõng Lục Lăng vội vàng về chính viện.

. . .

Chính viện trong một yên bình.

Hiện tại canh giờ còn sớm, mọi người vừa mới dùng qua bữa tối, còn chưa tới lúc nghỉ ngơi.

Lục Đại Lang đang cùng thê tử Nguyễn thị của hắn thảo luận chuyện ban ngày: "Tốt nhất lần này Lục đệ nên đem sự việc làm cho thỏa đáng."

Nguyễn thị nhẹ nhàng gật đầu: "Lão gia yên tâm."

Chỉ là bỏ đói Lục Tề mấy bữa thôi, cho dù Lục Lăng vô dụng cũng có thể làm ổn thỏa . Phu thê hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng có tiếng la hét ầm ĩ. Trong đó còn có tiếng nha hoàn thét chói tai.

Lục Đại Lang thay đổi sắc mặt, Nguyễn thị cũng trầm mặt: "Bên ngoài ầm ĩ cái gì vậy?"

Phu thê bọn họ tính toán ra ngoài xem một chút. Kết quả là thấy được người Lục Lăng đầy máu được thủ vệ đem vào viện.

Hắn nằm đó, ngực còn cắm một chiếc kéo, xiêm y trên người đều bị máu thấm ướt. Nếu không phải l*иg ngực Lục Lăng còn có chút phập phồng, chỉ sợ đều cho rằng hắn là người chết .

Nguyễn thị là nữ tử, chưa từng gặp qua trường hợp này, lập tức nhịn không được kêu ra tiếng. Lục Đại Lang cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Động tĩnh lớn như vậy, vài vị Lục gia đều đến đây.

Còn có người vội la lên: "Nhanh, nhanh đi mời đại phu đến đây."

Lục Lăng như này, phải nhanh chóng tìm đại phu. Vẫn là Lục Đại Lang hồi phục tinh thần trước: "Đây là thế nào?"

Thủ vệ đều đang run rẩy: "Là, là hầu gia tỉnh lại..." Mới vừa rồi lúc trên đường đến, Lục Lăng đem sự tình nói cho hắn biết.

Mọi người nghe vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh. Còn có người nói: "Chuyện này sao có thể?"

Thái y đều nói Lục Tề không cứu được, hắn cũng hôn mê lâu như vậy, huống chi hôm nay bọn họ vừa mới thấy dáng vẻ sắp chết kia của hắn.

Lục Tề sao có thể đột nhiên tỉnh lại? Nhưng vết thương của Lục Lăng không thể làm giả.

Mặc kệ bọn họ không muốn tin tưởng, Lục Tề cũng thật sự đã tỉnh lại.

Một đám người sợ tới mức hồn bay phách tán, không biết nên làm gì bây giờ.

Đúng vào lúc này, thái y vội vàng tới.

Lục Đại Lang ráng chống đỡ: "Đại phu! Ngươi mau nhìn xem Lão Lục thế nào ?"

An bài xong cho Lục Lăng, đoàn người vào chính phòng, ai cũng có sắc mặt hoảng hốt.

Lục Nhị Lang sắc mặt tuyệt vọng: "Xong, chuyện này xem như xong rồi, Lục Tề tỉnh lại nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Lời này của Lục Nhị Lang cũng chính là lời trong lòng của bọn họ.