Chương 29: Ta xem ai dám động thủ?"

Tấu dâng lên một đường được người đưa vào cung. Hoàng cung là nơi trọng tâm trong kinh thành, không bao giờ thiếu người nhìn chằm chằm. Cho nên tấu sớ vừa dâng lên, tin tức Lục Tề tỉnh dậy liền truyền rộng .

Đêm đó, triều đình chấn động.

Hoàng thượng liền phái vài vị thái y đến Tĩnh Viễn Hầu phủ chuẩn bệnh cho Lục Tề… Nhóm thái y nhóm có chút không dám tin tưởng.

Lúc trước bọn họ tự mình xem qua mạch tượng của Lục Tề, rõ ràng là hẳn không sống nổi, sao có thể tỉnh lại. Mang theo tràn đầy nghi ngờ, bọn họ đi suốt đêm đến Tĩnh Viễn Hầu phủ.

Thẳng đến khi bắt mạch lần nữa, nhóm thái y mới dám tin tưởng, Lục Tề thật sự đã tỉnh lại.

Quả là kỳ tích!

Bọn hắn không dám thả lỏng, cẩn thận quan sát mạch tượng Lục Tề. Dù sao Lục Tề hôn mê lâu như vậy, lại chịu qua tổn thương, phải điều dưỡng thật tốt, đó cũng là nhiệm vụ của bọn họ.

. . .

Lục Tề phảng phất rơi vào một giấc mộng sâu. Nội dung giấc mộng liên tục chuyển đổi, cuối cùng là hình ảnh Lục Lăng bước vào phòng.

Đến đây, giấc mộng dừng lại. Thời điểm Lục Tề tỉnh lại hắn thấy thật may mắn, may mắn hắn tỉnh lại kịp thời.

Nha hoàn hầu hạ thấy Lục Tề mở mắt, vội vàng nói: "Mau gọi thái y, hầu gia tỉnh!"

Thái y nghe vậy liền vội vàng tiến lên: "Hầu gia, ngài cảm thấy thân thể thế nào?"

Bọn người Lục Đại Lang đều xông tới tranh nhau quan tâm. Chu thái y đứng đầu, hắn tiến về phía trước: "Hầu gia, lão thần được hoàng thượng phái tới bắt mạch cho ngài..."

Hắn vừa muốn giải thích một chút bệnh tình, Lục Tề liền lên tiếng. Thanh âm có chút khàn khàn: "Bây giờ là lúc nào?"

Chu thái y sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được: "Hầu gia! Hiện tại ước chừng là giờ Thân..."

Lục Tề mím môi.

Tối hôm qua còn tưởng chỉ cần ngủ một chút, không ngờ đã qua một ngày không sai biệt lắm.

Lục Tề giương mắt nhìn quanh phòng, sau đó nói: "Phu nhân đâu?"

Trong phòng nhất thời lặng im.

Không ai nghĩ đến, Lục Tề hôn mê lâu như vậy, tỉnh lại lần nữa, thắc mắc đầu tiên lại là phu nhân xung hỉ bị gả qua.

Lục Đại Lang càng triệt để hoảng sợ.

Tô Đào biết sự việc bọn họ đông chết Lục Tề, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Tô Đào.

Vừa sáng hôm nay thái y bắt mạch nói Lục Tề có thể phải hôn mê thêm vài ngày mới tỉnh, bọn họ liền quyết định thừa dịp Lục Tề đang mê man, thần không biết quỷ không hay xử lí Tô Đào.

Ai có thể nghĩ đến Lục Tề lại tỉnh dậy sớm hơn, còn mở miệng hỏi về Tô Đào! Loại sự việc trong gia đình, thái y tất nhiên không trả lời được.

Lục Đại Lang chỉ có thể tiến lên, gian nan nói: "Tứ đệ muội hiện tại... Đang trong sương phòng nghỉ ngơi."

Lục Đại Lang chột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tề.

Lục Tề vừa nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, hắn lập tức ngồi thẳng dậy đi ra bên ngoài.

Lục Đại Lang gấp đến mức mặt đầy mồ hôi: "Tứ đệ! Đệ bệnh nặng mới khỏi, thân mình còn yếu, nên nằm nghỉ ngơi..."

Lục Tề không nói gì, chỉ quét qua Lục Đại Lang một chút làm Lục Đại Lang nhất thời liền ngậm miệng, không dám nói nữa.

Hắn nghĩ tới Lục Lăng tối hôm qua, trong lúc nhất thời có chút không thở nổi… Chỉ có thể ngơ ngác theo Lục Tề ra ngoài.

. . .

Trong sương phòng.

Tô Đào nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng có chút thấp thỏm.

Ngoài cửa luôn có nha hoàn canh gác, từ tối hôm qua bước vào gian phòng này liền không thể ngoài qua. Cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, Lục Tề đã tỉnh lại chưa.

Đang suy nghĩ, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Nguyễn thị mang theo mấy người vυ" già đến. Nàng nhìn thoáng qua Tô Đào, sau đó nói: "Đem nàng ta ra ngoài."

Hai vυ" già đè cánh tay Tô Đào xuống dẫn ra ngoài đình viện. Tô Đào bỗng nhiên minh bạch, Nguyễn thị các nàng là muốn diệt khẩu?

Dù sao nàng cũng là người duy nhất biết bọn họ từng muốn đông chết Lục Tề.

Nguyễn thị nhìn Tô Đào, đáng tiếc thở dài: "Muốn trách thì trách mệnh ngươi không tốt."

Vế xe đổ của Lục Lăng còn trước mắt, Lục Tề cái gì cũng làm ra được! Các nàng còn muốn sống, tự nhiên không thể lưu lại người biết chuyện là Tô Đào.

Dù sao trên danh nghĩa Tô Đào cũng là phu nhân của Lục Tề, chờ hắn tỉnh lại về sau thế nào cũng hỏi đến một chút, các nàng không dám hạ độc hoặc sử dụng biện pháp khác. Nhất định phải dùng một cách tốt, nhìn qua hợp lý, không để cho người khác hoài nghi.

Sáng hôm nay các nàng thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định để Tô Đào "phong hàn" mà chết. Bị bệnh qua đời sẽ không để người ngoài hoài nghi.

Tô Đào giật mình, không ngờ các nàng thật sự có tâm tư như thế. Nhưng bọn họ còn dám hạ thủ với Lục Tề thì nàng tính là cái gì.

Nguyễn thị nhìn miệng giếng trong viện,nói: "Bắt đầu múc nước đi."

Vυ" già lĩnh mệnh: "Vâng."

Rất nhanh, vài thùng nước được múc lên .

Thời tiết ngày càng lạnh, nước giếng cũng lạnh lợi hại.

Nguyễn thị không hề nhìn Tô Đào, lạnh lùng nói: "Đem nước hất hết lên người nàng ta hơn nửa canh giờ! Sau cũng không được thỉnh đại phu đến."

Như vậy nước ở trên người, còn ở bên ngoài lạnh hơn nửa canh giờ, có thể mất hơn nửa cái mạng của Tô Đào.

Sau đó lại không cầu y hỏi dược, không cần nghĩ cũng biết chẳng bao lâu Tô Đào sẽ sốt cao mà chết! Đến thời điểm đó, bọn họ có thể ngủ ngon.

Nguyễn thị thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Động thủ đi!"

Vυ" già nhận mệnh, nhấc lên một xô nước, định đi qua hất lên người Tô Đào.

Tô Đào bị hai bà mụ đè lại, căn bản không tránh được, nàng theo bản năng nhắm chặt hai mắt.

Nháy mắt đó, lại nghe thấy giọng nói: "Ta xem ai dám động thủ?"

Thanh âm này có chút trầm thấp, chính là của Lục Tề!

Tô Đào nghe được âm thanh liền mở mắt.