Chương 30: Chúng ta về nhà

Lục Tề đứng ở cuối đường đá xanh, có lẽ vì trời lạnh, hắn khoác một kiện áo choàng Huyền Thanh.

Lục Tề vốn vóc người cao lớn, bây giờ nhìn đi càng oai phong nghiêm túc, khí thế bức người.

Nguyễn thị phát ngốc, tại sao Lục Tề lại tới?

Rõ ràng buổi sáng thái y còn nói Lục Tề phải hôn mê thêm vài ngày mới tỉnh, sao hiện tại đã tỉnh?

Ngay sau đó, sắc mặt Nguyễn trắng bệch, xong rồi, đều bị Lục Tề nhìn thấy . Hai vυ" già kìm áp Tô Đào cũng sợ choáng váng, lúc này quỳ xuống đất, cả người phát run.

Lục Tề đi về phía trước vài bước, hắn rũ mi nhìn thùng nước, thanh âm không gợn sóng: "Đại tẩu, ngươi có ý gì?"

Rõ ràng trời rất lạnh, trên trán Nguyễn thị lại đầy mồ hôi, nàng cười khan nói: "Tứ đệ muội tuổi còn trẻ, ngày sau còn phải chưởng quản toàn bộ Tĩnh Viễn Hầu phủ, ta chỉ dạy nàng chút quy củ..."

Lục Tề chắp tay sau người: "A, thì ra là học quy củ."

Trên mặt Lục Tề không có biểu tình: "Đúng là biện pháp tốt, người trong phủ cũng nên học một chút."

Lục Tề nâng khóe môi, thanh lãnh trên mặt hiện lên ý cười, tuấn tú xuất trần. Nhưng mọi người lại như thấy la sát địa ngục, một đám sợ tới mức tim ngừng đập.

Lục Tề nhìn về phía thùng nước, nói với vυ" già: "Cứ dựa theo Đại tẩu nói, đem thùng nước kia tạt lên người nàng..."

Thanh âm hắn lạnh lùng: "Để Đại tẩu cũng học một chút quy củ."

Vυ" già sợ tới mức hàm răng run rẩy: "Hầu gia, cái này..."

"Như thế nào, ngươi không dám?" Lục Tề nói.

Thân hình vυ" già mềm nhũn, thiếu chút nữa không giữ được thùng nước: "Nô tỳ tuân mệnh."

Nàng hiểu được nếu không làm theo lời Lục Tề, mạng nhỏ này của nàng cũng không giữ được. Nguyễn thị giống như bùn nhão, ngồi phịch xuống đất. Nước lạnh băng hắt lên người nàng, nàng sao có thể sống.

Nguyễn thị khóc lóc: "Lục Tề, ta là Đại tẩu của đệ!"

Lục Tề nhẹ a một tiếng: "Đại tẩu?"

Khẩu khí như nghe được chuyện cười. Nguyễn thị khóc lóc một chút liền dừng lại, nàng phát hiện Lục Tề cùng toàn bộ quý phủ có thể nói một chút quan hệ máu mủ cũng không có.

Nếu không phải Lục Tề không có phụ tộc, nhất định sẽ không theo sống cùng Đường thị. Lần này Nguyễn thị triệt để không chịu nổi.

Lục Đại Lang tuy hèn nhát, nhưng nhìn bộ dáng của Nguyễn thị cũng không chịu nổi, hắn ráng chống đỡ đi ra cầu tình: "Tứ đệ, đệ tạm tha cho đại tẩu lần này đi, thân mình nàng yếu ớt, sao có thể chịu được a."

Lục Đại Lang nói lời này ngay cả nha hoàn một bên cũng nghe không lọt, Nguyễn thị chịu không nổi, chẳng lẽ Tô Đào chịu nổi?

Lục Tề giương mắt: "Ta lại quên mất! Ta làm gì có đại ca."

Lục Tề trong lòng rõ ràng, việc này là chủ ý của đám người Lục Đại Lang.

Vì thế, Lục Tề kêu người đem bọn họ áp trên mặt đất, từ Lục Đại Lang đến Lục Tam lang, một người cũng không chừa.

Một đám người nhìn nhau, Lục Tề muốn làm cái gì.

Lục Tề nhìn vυ" già đang sách nước: "Những gì Đại phu nhân vừa nói, ngươi lặp lại lần nữa, một chữ cũng không được thiếu."

Vυ" già gian nan nói , cơ hồ không thành câu: "Phu nhân nói, muốn đem nước này hắt trên người, đông lạnh hơn nửa canh giờ, sau đó cũng không cho gọi đại phu..."

Lục Tề rũ mi: "Một khi đã như vậy, thế thì động thủ đi."

Bọn người Lục Đại Lang hoảng sợ, Lục Tề là điên rồi phải không?

Hắt nước đá, để lạnh hơn nửa canh giờ, còn không cho mời đại phu, Lục Tề là muốn mạng bọn họ?

Tối hôm qua Lục Lăng mới chết, coi như Lục Tề thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không thể đem toàn bộ bọn họ chơi chết đi!!!!

Lục Tề còn muốn lăn lộn trên triều đình hay không? Nhưng hắn căn bản là diêm vương địa ngục, hắn dám làm ra việc này.

Bọn người Lục Đại Lang rốt cuộc không chịu nổi, có người cầu tình, có người mắng, mỗi một người đều mất hồn lạc phách giống nhau.

Lục Tề lại giống như không nghe được: "Động thủ đi."

Vυ" già không dám không lĩnh mệnh, nàng ngập ngừng : "Vâng..."

Sau đó liền đem nước giếng từng thùng từng thùng hắt lên bọn người Lục Đại Lang…Thẳng đến khi bọn họ ướt hết.

Trời lạnh như vậy, gió vừa thổi, sắc mặt bọn Lục Đại Lang lập tức trắng bệch, kêu cha gọi mẹ! Hàn ý kia cơ hồ thấm đến tận xương tủy.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, bọn họ còn phải ở bên ngoài lạnh hơn nửa canh giờ! Trong nhất thời trong đình viện khóc nháo không ngớt, giống như địa ngục nhân gian.

Những người còn lại đều sợ tới mức không dám ngẩng đầu, một tiếng cũng không dám nói. Đợi thùng nước hắt xong, mặt vυ" già cũng trắng bệch như giấy.

Lục Tề nhìn vυ" già: "Ngươi ở nơi này canh chừng, để bọn họ ở đây nửa canh giờ, một khắc cũng không thiếu."

Vυ" già cúi đầu, hoảng sợ nói: "Vâng..."

Xử lý xong bọn người Lục Đại Lang, Lục Tề mới nhìn về phía Tô Đào.

Có lẽ là tối qua ra ngoài vội vàng, Tô Đào còn mặc một thân quần áo đơn bạc, trên góc váy còn có vết máu. Đứng lâu trong trời lạnh như vậy, khóe mắt nàng đều bị đông lạnh đỏ bừng .

Mi tâm Lục Tề không tự chủ cau lại, hắn đi tới trước mặt Tô Đào.

Tô Đào ngưng một chút... Không đợi nàng nói chuyện, liền cảm thấy thấy một trận hoa mắt.

Lục Tề đem áo choàng trên người hắn cởi xuống, sau đó khoác lên người của nàng… Ấm áp lập tức truyền khắp toàn thân.

Lục Tề cúi đầu, thong thả đem dây áo choàng buộc lại.

Chờ xong xuôi, Lục Tề cầm đôi tay lạnh lẽo của Tô Đào: "Đi! Chúng ta đi về."

Sau đó liền nắm tay Tô Đào đi về phía trước.

Tô Đào nhìn Lục Tề nắm tay nàng, nhất thời ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ có thể nghiêng ngả theo sau Lục Tề.