Chương 34:

Sáng sớm hôm sau, Tuyết Liễu hầu hạ Tô Đào rửa mặt. Tô Đào phải ở trong phòng này một thời gian, tất nhiên mọi thứ phải được chuẩn bị chu toàn.

Tuyết Liễu đưa khăn mặt cho Tô Đào: "Phu nhân, của hồi môn của ngài nô tỳ đã gọi người chuyển qua đây, lát nữa ngài nhìn xem thử có thiếu cái gì hay không?"

Tô Đào đã nhìn thấy trong góc có hai cái hòm. Tô Đào lại gần nhìn một chút, nàng tổng cộng có nhiêu đây của hồi môn, vừa thấy liền biết không thiếu: "Không có, đều đủ rồi."

Tuyết Liễu lại đưa lên cho Tô Đào hai khối ngọc bội bị vỡ đôi: "Đúng rồi, phu nhân, đây là nô tỳ nhặt được trong sương phòng, nó là của ngài?"

Tô Đào ngẩn ra, sau đó nhẹ gật đầu.

Đây chính là ngọc bội của Lục Tề, lúc ấy nàng mang theo đến sương phòng, kết quả bị Nguyễn thị giam giữ bên ngoài, ngọc bội cũng rơi ở sương phòng.

Tô Đào nhận lấy ngọc bội, thầm nghĩ Tuyết Liễu làm việc xác thật rất ổn thỏa, những việc nàng không nghĩ tới được nàng ấy để ý.

Rửa mặt xong, lại dùng bữa sáng, Tô Đào liền đến chính phòng thăm Lục Tề. Dù sao hiện giờ nàng cũng là phu nhân của Lục Tề, tự nhiên được giả trang cho giống.

. . .

Lúc Tô Đào đến, Lục Tề đang đọc sách.

Xem ra Lục Tề không chỉ võ công cao cường, còn có vẻ rất giỏi về binh thư.

Tô Đào cúi người hướng về phía Lục Tề: "Phu quân."

Ngón tay lật sách của Lục Tề đình trệ một chút.

Phu quân...

Cũng phải, hiện tại bọn họ đang giả làm phu thê, phải thể hiện chân thật một chút, không thể để người khác phát hiện.

Lục Tề bất động thanh sắc thu hồi ngón tay: "Nàng đến rồi, ngồi đi."

Ngoài Tuyết Liễu thì nha hoàn đều canh giữ ngoài cửa. Lục Tề không có thói quen có người cận thân hầu hạ, từ trước đến nay bọn họ luôn canh giữ ở bên ngoài.

Tô Đào ngồi trên ghế nhỏ cạnh giường, nàng nghĩ vẫn là đưa lại ngọc bội cho Lục Tề: "Xin lỗi, ta không cẩn thận ném vỡ ngọc bội của ngài..."

Nàng đem sự tình buổi tối hôm đó nói với Lục Tề, có chút hối hận: "Sớm biết vậy ta đã không đem ngọc bội để trên án kỷ."

Động tác Lục Tề dừng lại .

Hắn yên lặng nhìn khối ngọc bội bị vỡ làm đôi, hồi tưởng lại buổi tối đó. Đêm đó, hắn liều mạng muốn ra ngoài cứu Tô Đào, nhưng không có tác dụng gì. Vô luận hắn cố gắng thế nào, đều bị giam cầm trong ngọc bội.

Nhưng khi án kỷ bị đυ.ng ngã xuống, hắn chợt cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, tiếp theo liền trở về trong thân thể.

Chẳng lẽ... Là vì Tô Đào làm vỡ khối ngọc bội này? Tất cả vấn đề đều được giải quyết, thì ra nguyên nhân là như vậy. Chỉ có đem ngọc bội ném vỡ, hắn mới có thể tỉnh lại.

Nói cách khác, Tô Đào lại cứu hắn lần nữa.

Lục Tề yên lặng nhìn Tô Đào, nàng quả thật đã giúp hắn quá nhiều.

Tô Đào đang giải thích thì phát hiện vẻ mặt Lục Tề ngưng trọng.

Tâm Tô Đào nhảy dựng, ngọc bội kia có phải rất quan trọng đối với Lục Tề?

"Ta, thật sự rất xin lỗi..." Tô Đào nghĩ, bằng không nàng bồi thường lại cho Lục Tề khối ngọc mới.

Bỗng nghe Lục Tề nói: "Không sao, chỉ là khối ngọc phổ thông thôi."

Nếu Tô Đào không làm vỡ khối ngọc kia, nói không chừng hắn vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, Tô Đào đã làm rất tốt.

Tô Đào nhìn thần sắc Lục Tề nghiêm túc , không hề tức giận, nàng mới yên tâm. Lục Tề lấy lại hai mảnh vỡ ngọc bội.

Hết thảy nhân duyên, đều do Tô Đào mang đến cho hắn. Việc này xem như bỏ qua. Đúng lúc này, nha hoàn bưng thuốc vào, đến giờ Lục Tề phải uống thuốc .

Chỉ là bây giờ Tô Đào đang ở đây, chiếu cố Lục Tề tự nhiên trở thành việc của Tô Đào. Cho nên nha hoàn chỉ buông chén thuốc xuống, đứng qua một bên.

Đối với việc chiếu cố Lục Tề uống thuốc, đối với Tô Đào phải nói là đã quá thuần thục.

Nàng đứng dậy lấy khăn, sau đó theo bản năng muốn đặt dưới cằm Lục Tề. Nhưng nháy mắt, động tác Tô Đào dừng lại. Nàng có chút xấu hổ, quên mất rằng Lục Tề bây giờ không còn hôn mê, hắn có thể tự mình uống thuốc, không cần đến kê khăn .

Chỉ là tình huống bây giờ nên làm gì?

Tô Đào kiên trì giả vờ vạt áo Lục Tề dính chút bụi bẩn: "Phu quân, quần áo chàng có chút dơ, thϊếp giúp chàng lau sạch"

Lục Tề cúi đầu nhìn búi tóc Tô Đào, khóe môi khẽ câu lên.

Hắn tự nhiên biết đó là thói quen của Tô Đào, sợ thuốc vảy ra ngoài. Tô Đào làm bộ làm tịch lau xong vạt áo cho Lục Tề.

Sắc mặt của nàng có chút đỏ, sau đó bắt đầu có quy củ cho Lục Tề uống thuốc.

Thuốc đã nấu tốt, chỉ cần trực tiếp uống vào.

Một thìa thuốc đắng uống vào, mày Lục Tề không nhăn lấy một chút. Giống như không hề thấy đắng.

Tô Đào nhịn không được hỏi: "Phu quân, chàng không cảm thấy đắng sao?"

Lục Tề vừa uống xong thìa cuối cùng, nghe vậy cau mi lại: "Có chút đắng."

Tô Đào thầm nghĩ rồi thở ra. Lúc trước Lục Tề hôn mê, không cảm nhận được là bình thường. Nhưng hiện tại hắn tỉnh lại, uống thuốc sắc mặt lại không thay đổi chút nào, nàng còn sợ rằng hắn không cảm nhận được gì.

Thật ra, Lục Tề không phải không cảm nhận được đắng cay, chỉ là hắn không nói mà thôi. Tô Đào đem chén thuốc bỏ xuống, sau đó đứng dậy đi tới trước án kỷ, mang một đĩa điểm tâm qua đây.

Tô Đào lấy một khối báng đào hoa ngọt nhét vào miệng Lục Tề: "Phu quân, chàng ăn khối bánh đào hoa này cho đỡ đắng đi."

Từ trước đến giờ mỗi khi nàng uống thuốc đều được ăn chút đồ ngọt, có thể trở lại như bình thường.

Lục Tề mím chặt môi.

Vị ngọt của bánh từ từ tràn ra khắp miệng, lan tràn đến tận trong lòng. Kỳ thật Lục Tề đã rất lâu rồi không ăn đồ ngọt .