Chương 35:

Cuộc sống khi còn nhỏ của hắn trải qua rất gian nan, Đường thị không quan tâm hắn, người trong phủ đều bắt nạt hắn, hắn thường xuyên bị đói bụng.

Có một lần hắn thật sự đói không chịu nổi, liền vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài tìm đồ ăn. Hắn đi khắp nơi, cuối cùng không biết vòng đến nơi nào. Vừa lúc ở góc tường nhìn thấy một khối điểm tâm, lúc ấy hắn thật sự đói không chịu nổi, vừa thấy liền cầm lên nhét vào miệng.

Đó là một khối bánh quế hoa, khi còn nhỏ hắn chưa bao giờ nếm qua.Lần đầu tiên ăn điểm tâm, hắn chỉ cảm thấy khối bánh kia rất ngọt, ăn rất ngon. Hắn ăn khối bánh, rốt cuộc bụng cũng có chút cảm giác. Nhưng lại là đau như chết, khắp người đổ mồ hôi lạnh.

Nha hoàn nhìn thấy vội vàng gọi đại phu đến giúp hắn nôn ra. May mà Lục Tề ăn ít, đại phu tới kịp, mới miễn cưỡng cứu trở về cho hắn một cái mạng.

Sau này Lục Tề mới biết được, thì ra khối bánh đó có trộn thuốc diệt côn trùng, được nha hoàn dùng để bẫy chuột.

Không nghĩ đến thuốc dành cho chuột, lại bị hắn ăn mất. Từ đó về sau, Lục Tề không ăn đồ ngọt nữa.

Sau này, hắn ngày càng lớn mạnh, người trong phủ không dám bắt nạt hắn nữa, nhưng hắn cũng không ăn lại đồ ngọt. Người trong phủ không biết tại sao, chỉ biết đây là thói quen của Lục Tề.

Từ đó, trong phủ không còn đưa đồ ngọt lên cho Lục Tề. Điểm tâm hôm nay, là nha hoàn chuẩn bị cho Tô Đào, không ngờ lại bị Tô Đào lấy đưa cho hắn. Qua nhiều năm, Lục Tề lại một lần nữa được ăn đồ ngọt.

Lông mi như cánh bướm của Tô Đào khẽ chớp: "Thế nào, hiện tại chàng còn cảm thấy đắng không?"

Lục Tề nói: "Rất tốt, bánh đào hoa rất ngọt."

Là thật sự rất ngọt.

Tô Đào nghĩ nghĩ lại lấy thêm một khối điểm tâm: "Vậy ăn thêm một khối đi."

Nàng mới nhìn thuốc kia đã cảm thấy đắng, ăn thêm một khối điểm có thể sẽ trở lại bình thường. Lục Tề nhìn đôi mắt trong veo của Tô Đào, chậm rãi đem điểm tâm ngậm trong miệng.

Bên ngoài bọn nha hoàn đã sớm kinh sợ đứng hình, ngay cả Tuyết Liễu cũng không nhịn được mở to mắt.

Phải biết hầu gia không ăn đồ ngọt, trong phủ trước giờ không ai dám làm hắn tức giận. Lần này phu nhân cho hầu gia ăn đồ ngọt, hầu gia không chỉ không tức giận, còn ăn vào!

Hầu gia đối với phu nhân đúng là khác biệt...

Tô Đào cũng không biết chuyện bên ngoài, nàng đang suy nghĩ nên để đầu bếp nữ chuẩn bị thêm chút điểm tâm với mứt hoa quả. Như vậy về sau Lục Tề có uống thuốc, sẽ không cảm thấy đắng nữa.

Mùi hương bánh ngọt xông vào mũi, giống như len lỏi cả vào từng ngóc ngách tâm hồn.

Tô Đào rất thích đồ ngọt, nhịn không được cũng nếm thử một khối. Quả nhiên là bánh hoa đào hảo hạn, ngọt mà không ngán, ăn ngon cực kì .

Tướng ăn của Tô Đào rất nhã nhắn, nhưng là tốc độ không chậm, ăn vào không ít. Hai má nàng phồng lên, như một con sóc được thỏa mãn ăn no.

Trong mắt Lục Tề đầy ý cười.

Hắn nhớ tới lúc trước thỉnh thoảng Tô Đào sẽ xuống bếp nấu cho chính mình chút điểm tâm. Thì ra, nàng thích đồ ngọt. Xem ra ngày sau phải căn dặn nhà bếp chuẩn nhiều một chút.

Chờ Tô Đào ăn xong điểm tâm mới phản ứng được, sao nàng lại ăn một mình a! Rõ ràng là đem cho Lục Tề ăn ngọt miệng mới lấy đến đây!!

Tô Đào có chút xấu hổ, nhưng vẫn làm bộ như rất bình tĩnh, cầm lấy khăn tay lau lau khóe môi. Sau đó nói với nha hoàn bên cạnh: "Đem chén thuốc này xuống đi."

Nha hoàn lĩnh mệnh: "Vâng."

Nha hoàn vừa đi xuống, Tiểu Tư lại đi vào. Tô Đào nhìn người này có chút quen mắt, sau một lúc mới nhớ tới ngày hôm qua trong đình viện có gặp qua, Tiểu Tư này có lẽ là làm việc cho Lục Tề.

Tiểu Tư vừa vào phòng liền quỳ xuống : "Bái kiến hầu gia, phu nhân."

Lục Tề thu ý cười trong mắt, thanh âm lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"

Tiểu Tư ngẩng đầu: "Hồi hầu gia, là nhóm đại Lục bọn họ..."

Vừa nghe tới bọn người Lục Đại Lang, trong mắt Lục Tề lập tức lộ ra phiền chán.

"Nói"

"Hôm qua bọn họ về phòng không lâu liền phát sốt rất cao, đến bây giờ cũng không lui, bọn họ có chút không chịu nổi..." Tiểu Tư trả lời.

Kỳ thật Tiểu Tư vẫn là tránh nặng tìm nhẹ, hiện tại bọn người Lục Đại Lang khóc lóc ầm ĩ, ồn ào nhốn nháo không thể nói.

Hôm qua trời lạnh như vậy, hắt vài thùng nước giếng, cơ hồ làm tất cả bọn họ đều phát sốt. Đêm qua đi qua, có người đã sốt đến hồ đồ, ngồi dậy khỏi giường cũng không nổi. Tuy Lục Tề nói không cho thỉnh đại phu, nhưng nếu làm nghiêm trọng thật sự sẽ chết người, sốt cao như vậy cũng không phải đơn giản, đến lúc đó nhất định sẽ nháo ra đại sự.

Tiểu tư lúc này mới đến đây thỉnh ý Lục Tề.

Thanh âm Lục Tề nhàn nhạt: "Vẫn còn chưa chết sao?" Như là đang nói một chuyện vặt nhỏ ngoài lề. Tiểu Tư giật mình, hắn liền hiểu được ý tứ của Lục Tề.

Lục Tề: "Khi nào bọn họ không chịu nổi, chỉ còn hơi tàn, thì gọi đại phu cho bọn họ."

Đến cùng hắn cũng không thể một lần đem họ chơi chết hết, bằng không sau này trên triều đình cũng khó ăn nói. Bất quá vẫn phải cho bọn họ ăn đủ đau khổ.

Tiểu Tư dập đầu: "Vâng, nô tài đã biết." Tiểu Tư trong lòng sợ hãi, cẩn thận lui ra ngoài. Hắn vừa đi, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.