Chương 37: Cánh tay trắng nõn

Tô Đào ngẩn người. Nàng vội vã đứng lên "Chàng không sao chứ?"

Sắc mặt Lục Tề trắng bệch, khuôn mặt ẩn nhẫn đau đớn, môi mỏng không có chút huyết sắc nào.

Tâm Tô Đào loạn hết lên : "Chàng cảm thấy thế nào?"

Thân thể Lục Tề vốn suy yếu, còn thay nàng đỡ một phát, không biết có nguy hiểm gì không?

Tô Đào vội vàng đỡ Lục Tề dậy, sau đó nghe được thanh âm trầm thấp: "Không có việc gì, nàng không cần lo lắng."

Tuy nói thế, nhưng Tô Đào sao có thể yên tâm, một mình nàng không đỡ nổi Lục Tề, đành phải kêu nha hoàn vào phòng hỗ trợ.

Tuyết Liễu cùng nha hoàn tiến vào nhìn thấy tình huống này hiển nhiên cũng hoảng sợ, như không dám nói gì, chỉ cúi đầu đỡ Lục Tề lên giường.

Tô Đào không an tâm, nàng phân phó Tuyết Liễu: "Tuyết Liễu, ngươi mau đi mời Chu thái y đến đây."

Tuyết Liễu tuân lệnh: "Vâng", sau đó liền xoay người ra khỏi phòng.

Lúc này Lục Tề đã đỡ hơn, hắn nhìn khuôn mặt khẩn trương của Tô Đào nói: "Ta thật sự không có việc gì."

Lời của Lục Tề cũng không phải là giả, tuy Tô Đào ngã trên người hắn nhưng thể trọng nàng nhẹ như vậy, căn bản không đáng ngại.

Vừa rồi mặt hắn hiện chút đau đớn bởi vì chống tay xuống đất giảm xóc một chút, hiện tại dĩ nhiên không còn đau .

Sắc mặt Tô Đào vẫn còn lo lắng: "Để thái y qua đây nhìn một chút đi." Như vậy nàng mới yên tâm.

Tô Đào thật sự hối hận, nàng cậy mạnh cái gì chứ, một mình nàng sao có thể đỡ được nam nhân như Lục Tề, nếu Lục Tề thật sự vì nàng mà có gì nguy hiểm, nàng phải làm sao bây giờ.

Chu thái y ở ngay cách vách, hắn đến rất nhanh. Tô Đào vừa thấy Chu thái y liền nói: "Chu thái y, ngươi nhanh nhìn cho hầu gia xem, có gì đáng ngại hay không?"

Nàng đem chuyện vừa rồi nói cho Chu thái y. Chu thái y cẩn thận chẩn mạch cho Lục Tề mạch, lại nhìn cánh tay hắn, sau đó mới nói: "Phu nhân yên tâm, hầu gia không có việc gì, không cần dùng đến thuốc."

Tô Đào có chút không tin: "Thật sao?" Mới vừa rồi chính mắt nàng thấy Lục Tề té không nhẹ.

Chu thái y bật cười, Tô Đào đây là quan tâm quá thành loạn. Coi như hiện tại thân thể Lục Tề suy yếu, nhưng rốt cuộc cũng từng là tướng quân, cho dù nhất thời bị ngã, thậm chí không dùng tay chống cũng không đến mức tổn thương.

Chu thái y giải thích cho Tô Đào một lần, Tô Đào mới yên tâm. Nhìn dáng vẻ vội vàng của Tô Đào, Chu thái y thầm nghĩ tình cảm của đôi phu thê này thật sâu đậm, xem ra lần xung hỉ đúng là ý trời.

Bắt mạch xong, Chu thái y liền lui xuống.Lục Tề ngước mắt nhìn Tô Đào: "Có thể yên tâm rồi chứ."

Tô Đào gật đầu, bất quá vẫn nói: "Lần sau chàng luyện tập đi lại nữa thì nhất định phải để Tiểu Tư đi theo". Tật xấu không thích có người hầu hạ xung quanh của hắn phải sửa. Bằng không sau này phát sinh chuyện như hôm nay nữa thì phải làm sao bây giờ.

Lục Tề gật đầu: "Được. Tất cả đều nghe theo nàng."

Náo loạn một trận xong cũng không còn sớm, Tô Đào cũng trở về phòng mình.

. . .

Dùng xong bữa tối, Tô Đào vẫn không yên lòng, nàng lại định đi thăm Lục Tề lần nữa. Kết quả đến chính phòng không thấy Lục Tề, chỉ có một nha hoàn đang dọn dẹp xiêm y.

Tô Đào hỏi: "Hầu gia đâu?"

Nha hoàn đem xiêm y đặt trên khay, sau đó nói: "Bẩm phu nhân, hiện tại hầu gia đang tắm dược trong tịnh phòng."

Tiểu nha hoàn đang chuẩn bị đưa xiêm y đến cho Lục Tề, thấy Tô Đào liền nói: "Phu nhân, vừa lúc ngài lại đây!!" nàng nói liền đưa xiêm y cho Tô Đào. Sau đó nói: "Có lẽ dược lúc này vừa đủ nóng, phu nhân tiện thể đi vào giúp hầu gia múc nước tắm một chút."

Nói thật, Lục Tề không thích có người hầu hạ, nha hoàn cũng không dám tiến lên. Nhưng trước mắt Lục Tề với Tô Đào tình cảm sâu đậm, nha hoàn dĩ nhiên sẽ đem việc này để cho Tô Đào .

Thần sắc Tô Đào cứng đờ. Hiện tại nàng có thể nói không đi sao, nàng là nương tử của Lục Tề, việc này vốn là việc nàng nên làm .

Sớm biết vậy nàng đã không đến bây giờ!

Tô Đào chỉ có thể mỉm cười: "Được, vậy giao cho ta đi."

Trên đường đến tịnh phòng, Tô Đào luôn an ủi chính mình chỉ là đến đưa y phục thôi, cũng đâu phải ở lại hầu hạ Lục Tề tắm rửa.

Lại nói, lúc trước Lục Tề hôn mê, nàng vẫn luôn giúp hắn lau qua thân thể, có cái gì đáng sợ chứ. Nghĩ như vậy, Tô Đào lấy dũng khí, một đường thẳng đến tịnh phòng.

Tịnh phòng đốt Địa Long, rất ấm áp, trong phòng hơi nước mông lung. Tô Đào đem xiêm y cầm một bên, hít sâu một hơi sau đó đi vào. Lục Tề đang tắm dược bên trong bồn tắm, lộ ra hai bên vai.

Mặt Tô Đào đỏ bừng. Nàng lắc lắc đầu, sau đó cầm lấy ca chuẩn bị múc nước.

Chẳng qua hôm nay nàng mặc bộ váy có tay ống rộng, cầm ca nước rất không thuận tiện, tay áo luôn bị rơi xuống. Tô Đào đành phải đem hai tay áo vén lên mới thuận tiện hơn.

Lấy nước xong, Tô Đào nhẹ bước lên trước, sau đó đem nước nóng chậm rãi đổ vào trong bồn.

Lục Tề đang nhắm hai mắt. Hắn chợt nghe thấy một cỗ mùi hương quen thuộc, giống như đào tươi mọng nước trong ngày hè, đây là... mùi hương của Tô Đào.

Lục Tề mở mắt ra, đập vào đó là cánh tay tuyết trắng. Làn da Tô Đào rất trắng, mạch máu hiện lên nhàn nhạt, như sương tuyết ngưng tụ. Đặc biệt trong bóng đêm, cơ hồ làm mắt người kinh diễm.Theo cánh tay lên trên, chính là khuôn mặt kinh diễm của Tô Đào. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Đào dừng động tác lại.

Tô Đào tất nhiên nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Lục Tề, nàng vội vàng giải thích: "Mới vừa nãy ta đến chính phòng thăm chàng, kết quả nha hoàn nói chàng đang ở..."

Kế tiếp không cần phải nói, Lục Tề cũng hiểu được, nhất định là nha hoàn đem việc này giao cho nàng.

Nói xong, nước cũng đổ đầy: "Ta lại đi lấy thêm một bầu" rồi đi mất, có chút ý tứ chạy trối chết. Thêm nước đủ, Tô Đào liền ra bình phong bên ngoài chờ.

Mặt Tô Đào còn có chút đỏ, nàng thầm nghĩ Lục Tề lúc này cùng khi hôn mê căn bản không giống nhau a!

Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe được tiếng nước. Lại ngâm trong chốc lát, thời gian đã đủ, Lục Tề mới từ trong thùng tắm đi ra.

Thay xong xiêm y, Lục Tề nói: "Chúng ta đi thôi."

Tô Đào nhìn y phục Lục Tề nhíu nhíu mi, nàng cầm lấy áo choàng một bên: "Chàng vẫn nên phủ thêm áo choàng rồi hãy ra ngoài." Bên ngoài trời ngày càng lạnh, mặc như vậy ra ngoài lỡ cảm lạnh thì làm sao bây giờ.

Kỳ thật tịnh thất cách phòng chính rất gần, chỉ có vài bước chân mà thôi. Nhưng Lục Tề vẫn cúi xuống, tùy ý để Tô Đào giúp hắn mặc thêm áo choàng.

Vóc người Lục Tề rất cao, giờ phút này có chút cúi người xuống. Tô Đào thì ngẩng đầu nhón lên giúp Lục Tề buộc dây áo choàng lại.

Chỉ tiếc công việc đơn giản như vậy, đơn giản buộc hai cái dây, vào tay Tô Đào cũng không xong.

Ngón tay nhỏ của Tô Đào bối rối qua lại. Lục Tề cúi xuống, vừa lúc nhìn thấy lông mi thon dài của nàng, sau đó chính là cánh môi đỏ bừng. Không biết tại sao, hắn chợt nhớ tới cánh tay trắng nõn vừa nãy. Trong chốc lát, vành tai của hắn không biết từ khi nào đã đỏ bừng.

Cuối cùng, Tô Đào cũng buộc xong, nàng thở nhẹ một hơi: "Được rồi, hầu gia, chúng ta đi thôi."

Lúc không có người ở quanh, tất nhiên nàng không thể gọi hắn là phu quân .

Sau một lúc lâu không có ai đáp lời. Tô Đào ngước lên, nhìn thấy ánh mắt Lục Tề có chút sâu thẳm.

Tô Đào nghĩ có chuyện gì, nàng lo lắng hỏi: "Hầu gia, ngài làm sao..."