Chương 39:

Hắn nhìn phương hướng Đường thị rời đi, tự giễu nói: "Có lẽ, ta vốn không nên tồn tại trên đời này..."

Từ lúc Lục Tề bắt đầu nhận thức, hắn đã biết mẫu thân đối đãi với hắn không giống đệ đệ.

Mẫu thân luôn thiên vị đệ đệ, mỗi ngày đều chiếu cố đệ đệ, hắn ngay cả gặp mẫu thân một lần cũng khó. Sau này, hắn mới biết được hắn với Lục Chinh không phải cùng phụ thân sinh ra.

Hắn lúc đó liền bắt đầu tò mò, phụ thân hắn là ai, sao vẫn luôn không tìm hắn?

Hắn hỏi mọi người, nhưng tất cả hạ nhân đều giữ kín như bưng. Tận đến khi hắn gặp được một thuộc hạ của phụ thân, mới biết được phụ thân hắn là một đại tướng quân.

Cũng biết được vì sao Đường thị chán ghét hắn. Năm đó Đường gia thế yếu, gia chủ Đường gia vì đắc tội người ta mà bị cắt chức quan, toàn bộ Đường gia đều giống như ngọn nến phiêu diêu trong gió, ăn bữa sáng lo bữa tối.

Đường thị từ nhỏ lại xinh đẹp động lòng người, Đường gia liền suy nghĩ đến chủ ý liên hôn. Phụ thân Lục Tề cứ như vậy trở thành miếng mồi ngon của Đường gia.

Phụ thân Lục Tề tuy rằng xuất thân hãn phu, nhưng rất am hiểu binh thao võ lược, cầm binh liên tiếp thắng trận,rất được hoàng thượng trọng dụng, là viên ngọc quý của đương triều.

Phụ thân hắn vừa thấy Đường thị liền ái mộ, cuộc hôn nhân rất nhanh liền thành .

Phụ thân Lục Tề rất cao hứng, nhưng với Đường thị mà nói, lại phảng phất như rơi vào vực thẳm.

Từ nhỏ Đường thị chính là kim tôn ngọc quý được nuôi lớn, một lòng mong gả cho một lang quân thế gia, vậy mà lại phải gả cho một hãn phu như Lục phụ, nàng sao có thể nguyện ý.

Vì thế, hai người thành vợ chồng bất hoà. Vô luận Lục phụ làm thế nào để nàng vui vẻ, Đường thị đều chỉ cảm thấy phiền chán.

Thẳng đến một ngày, Lục phụ theo lẽ thường xuất chinh, sau đó chết trận trên chiến trường.

Lục phụ chết, Đường thị rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Đường gia đã đứng vững gót chân, coi như nàng thành quả phụ, tái giá cũng không thành vấn đề.

Không nghĩ đến, Đường thị vào thời điểm này lại phát hiện mình mang thai ! Nàng tất nhiên không muốn lưu lại đứa nhỏ này.

Đường thị liền tìm đại phu mua lạc thai dược để xóa sạch hài tử trong bụng.

Nhưng đại phu lại nói thể chất nàng quá yếu, nếu xóa bỏ hài tử trong bụng, nàng cũng không sống nổi.

Đường thị chỉ có thể đem đứa nhỏ này sinh ra, cũng chính là Lục Tề.

Đường thị một chút cũng không muốn nhận Lục Tề. Nhưng Lục phụ xuất thân thảo nguyên, trong tộc không có người, Đường thị đành phải mang theo Lục Tề tái giá.

Biết được thân thế của hắn, Lục Tề rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mẫu thân không thích hắn .

Đường thị coi giai đoạn kia chính là khuất nhục. Nàng chán ghét phụ thân Lục Tề, mỗi khi nhìn thấy Lục Tề, sẽ liên tưởng đến những gì đã qua.

Như vậy, nàng sao có thể thích hắn. Ngược lại, nàng chán ghét, càng ngày càng chán ghét Lục Tề.

Hận không thể để Lục Tề biến mất trước mặt mình, chỉ có như vậy, nàng mới không nhớ tới khuất nhục khi xưa.

Từ đó, Lục Tề rất ít khi xuất hiện trước mắt Đường thị, hắn sợ chọc Đường thị mất hứng.

Cứ như vậy, Lục Tề chậm rãi lớn lên. Hắn tự nói với mình, có lẽ, hắn trời sinh đã định không làm cho người thích.

Rất nhiều thời điểm hắn suy nghĩ, vì sao mình vẫn còn sống. Trên đời này không ai thật sự quan tâm hắn, không ai để ý đến hắn.

Hắn giống như cô hồn dã quỷ phiêu đãng tại nhân thế.

Hắn sống có ý nghĩa gì?

Sau này lớn lên Lục Tề dấn thân vào quân doanh.

Khi đó hắn hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có một ngày này, hắn chỉ là thấy đao kiếm không có mắt, nói không chừng hắn sẽ chết lúc nào đó.

Đến lúc đó, không biết Đường thị có thể vì hắn rơi một giọt nước mắt hay không.

Thật không ngờ, mệnh hắn cũng đủ cứng, vậy mà luôn còn sống, mãi cho đến hôm nay.

Mi mắt đen nhánh của Lục Tề hơi rũ xuống. Hắn nhìn đôi tay mình, hắn cố gắng như vậy, nhưng cái gì cũng bắt không được, cuối cùng vẫn như cũ, lẻ loi một mình.

Cả người hắn phảng phất bao phủ trong bóng đêm địa ngục, giãy dụa sống sót. Nhưng vào lúc này, trên tay hắn lại được phủ thêm một đôi tay.

Đôi tay này nhỏ nhắn mềm mại, là... Tô Đào.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Đào chứa nước mắt, nàng không nghĩ đến Lục Tề lại có quá khứ bi thảm như vậy.

Nhưng mặc kệ thế nào, nàng muốn nói với Lục Tề, hết thảy đều đã qua.

Đây không phải là lỗi của hắn!

Ngược lại, Lục Tề đã làm rất tốt.

Hắn trải qua quá khứ bi thảm như vậy, nhưng chưa từng oán trời trách đất, vẫn luôn giãy dụa hướng về phía trước.

Thanh âm Tô Đào mang theo nức nở, có chút mềm mại: "Hầu gia, không phải như thế, ngài đã làm rất tốt, Đại Chu có thể có hôm nay, đều có công lao của ngài."

Nếu như không có Lục Tề, Đại Chu sao có hải Thanh Hà yến như hôm nay.

Lục Tề đã làm đủ tốt. Sau này cuộc sống của hắn còn có thể có nhiều thứ tốt đẹp hơn, hắn nhất định phải sống sót, hơn nữa còn phải sống hạnh phúc.

Mi mắt Lục Tề khẽ nâng.

Hắn nhìn đuôi mắt Tô Đào có chút đỏ, nhớ tới những ngày còn ở trong ngọc bội kia.

Lúc đó, đôi khi hắn không nhịn được nghĩ, sao không cứ như vậy mà chết đi.

Nhưng Tô Đào một lần lại một lần cứu hắn.

Lúc hắn phát sốt là Tô Đào cả đêm canh chừng. Khi bọn họ đem hắn ném ra ngoài viện chờ tắt thở, là Tô Đào dẫn hắn về nhà.

Là Tô Đào từng bước, đem hắn từ trong địa ngục ra ngoài.

Hắn không còn lẻ loi một mình. Ít nhất, còn có Tô Đào mong hắn có thể sống tốt.

Bóng đêm đen tối của địa ngục bao phủ thân mình hắc ám của hắn, bỗng dưng xuất hiện một tia sáng ấp áp, làm hắn muốn liều mạng tận lực giữ lấy.

Lục Tề nhìn Tô Đào nắm tay hắn, thanh âm rất nhẹ: "Ừm, ta biết."