Chương 41:

Tô Đào có cái gì không biết sẽ hỏi Lục Tề, Lục Tề thì trả lời từng câu một, không có chút không kiên nhẫn nào.

Bọn người Tuyết Liễu theo sau đều khϊếp sợ không thôi. Các nàng chưa bao giờ thấy Lục Tề kiên nhẫn như vậy!

Tô Đào cùng Lục Tề đi một lát, Lục Tề có chút mệt, nàng liền đỡ hắn ngồi lên ghế đá.

Tô Đào chỉ vào một bên hồ cá trống rỗng, nói với Lục Tề: "Chờ sang năm sau thời tiết ấm áp, có thể nuôi cá ở đây, đến lúc đó chúng ta có thể có cá ăn."

Bây giờ trời lạnh, rất nhiều hoa cũng không nở, trong viện chỉ có mấy chậu hoa cúc trụi lủi .

Tô Đào nói với Lục Tề: "Khi đó chúng ta còn có thể kêu người làm vườn trồng nhiều loại cây hợp với từng mùa. "

Vừa vào xuân thì có hoa mai nở, thời tiết ấm áp hơn thì trồng hoa hải đường với hoa sen.

Bốn mùa đều có hoa nở, chỉ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cảnh tượng đó nhất định rất đẹp.

Nghe Tô Đào nói, Lục Tề cũng tưởng tượng đến bức tranh kia.

Kỳ thật từng ấy năm trôi qua, trong viện này như thế nào hắn cũng chưa bao giờ chú ý qua.

Bên ngoài thế nào, đối với hắn không có gì khác biệt. Nhưng hiện tại Tô Đào nói như vậy, hắn bỗng nhiên sinh ra chút chờ mong.

Chờ mong sang năm cùng Tô Đào ngắm hoa, nuôi cá.

Lục Tề nhìn gò má Tô Đào: "Được."

Ánh mặt trời xa cách vào mùa đông chiếu lên mặt Lục Tề, càng làm hắn thanh lãnh xuất trần, phảng phất như đỉnh núi Giang Nguyệt lạnh lẽo cao không thể với.

Tô Đào thất thần, sau đó cong môi cười một tiếng: "Ừm, đến lúc đó thϊếp sẽ tự mình bố trí."

Nói không chừng nàng còn phải ở đây một hai năm nữa, tất nhiên muốn để tâm một chút.

Lại nói thêm một lúc, Tô Đào cảm thấy thời gian không còn sớm, hai người bọn họ nên trở về.

"Phu quân, chúng ta về đi."

"Ừm, cũng được."

Tô Đào đỡ Lục Tề đứng lên, hai người trở về chính phòng.

Trong phòng đốt Địa Long, vừa vào phòng ấm áp liền bao phủ cơ thể.

Nha hoàn giúp Lục Tề cùng Tô Đào cởϊ áσ choàng, sau đó dâng trà nóng.

Tô Đào nâng chén trà, cảm thấy ngón tay lạnh lẽo dần dần ấm áp lại.

Nàng nhìn tâm tình Lục Tề so với vừa rồi hình như tốt lên không ít.

Xem ra nàng mang Lục Tề ra ngoài tản bộ là một quyết định không sai.

Ngồi trong chốc lát, canh giờ cũng không còn sớm, Tô Đào liền trở về phòng chuẩn bị dùng bữa.

Nàng với Lục Tề không dùng bữa chung một chỗ. Chủ yếu là vì hiện tại thân thể Lục Tề còn quá yếu, phải dựa theo thái y ăn thanh đạm .

Tô Đào không cần ăn giống như Lục Tề.

Đợi trở lại phòng, Tô Đào nhìn thức ăn trên bàn xuất thần.

Nàng nghĩ tới thực đơn của Lục Tề, đại đa số đều là dược thiện, coi như không phải dược thiện, những món còn lại cũng rất thanh đạm.

Nếu như là nàng đã sớm không chịu nổi, chỉ là với tính tình của Lục Tề, một chữ cũng không chịu nói qua.

Tô Đào muốn hầm cho Lục Tề một nồi canh gà, cũng tính cải thiện thức ăn cho Lục Tề, để hắn ăn có chút hương vị.

Tô Đào còn cố ý hỏi Chu thái y, Lục Tề uống canh gà được hay không, có ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc không.

Chu thái y vuốt râu cười nói: "Không có."

Một hai món ăn tất nhiên không sao, người ta là tình cảm phu thê tốt; Chu thái y tự nhiên không thể ngăn cản.

Có lời nói của Chu thái y, Tô Đào liền yên tâm đến phòng bếp nấu canh.

Nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn, không cần chuẩn bị.

Tô Đào theo cách trước kia hầm canh gà, bên trong bỏ đại táo cùng cẩu kỷ. Hầm đến khi canh gà có hương thơm ngon miệng, một chút cũng không thấy mỡ nổi lên.

Vì thế, buổi tối dùng bữa Lục Tề liền thấy chén canh gà này.

Lúc trước đồ ăn đều dựa theo thực đơn của thái y, sao bỗng nhiên lại nhiều thêm một chén canh gà.

Nha hoàn bên cạnh cúi đầu nói: "Hầu gia, đây là phu nhân cố ý chuẩn bị cho ngài."

Sau khi nói xong, nha hoàn cầm lấy thìa, múc một chén canh gà cho Lục Tề.

Lục Tề nhìn canh gà có chút thất thần.

Hắn nhớ tới lúc ở trong ngọc bội. Khi đó hắn chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, Tô Đào liền nghĩ phương pháp nấu canh cho hắn.

Hắn còn nhớ rõ mỗi khi Tô Đào cho hắn ăn đều đáng tiếc nói, hắn không ăn thấy hương vị.

Lục Tề cầm lấy thìa nếm một ngụm.

Thời gian qua đi, hắn rốt cuộc cũng nếm được mùi vị này.

Ừm, quả nhiên thực sự rất ngon.