Chương 44:

Tô Đào cười nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy trong phủ thanh tịnh lại rất nhiều."

Tô Đào biết, thời đại này với hiện đại không giống nhau.

Cổ đại rất coi trọng dòng tộc, nhất là Đại Chu luôn lấy hiếu để trị thiên hạ. Người ngoài lại không rõ tình huống bên trong.

Ở trong mắt họ, chính Lục gia chăm sóc Lục Tề lớn lên, Lục Tề phải phụng dưỡng người của Lục gia, bằng không chính là bất hiếu.

Tội bất hiếu này một khi đã bị chụp lên đầu, tiền đồ liền coi như xong .

Năm đó gót chân Lục Tề còn chưa đứng, làm mọi việc đầu phải cẩn thận. Nhưng bây giờ hắn quyền cao chức trọng, không cần phải nhịn bọn họ nữa .

Tô Đào biết, trong lòng Lục Tề khẳng định cũng cao hứng.

. . .

Sự việc đám người Lục Đại Lang vừa dứt không lâu, Lục Chinh ra ngoài xử lý công vụ cũng về, hắn đã đến kinh thành, có lẽ đang về Tĩnh Viễn Hầu phủ.

Lúc ấy Lục Chinh nghĩ, đợi hắn trở về là có thể kế thừa tước vị của Lục Tề.

Không ngờ rằng, chỉ vẻn vẹn mấy ngày, kinh thành đã biến chuyển, Lục Tề vậy mà có thể tỉnh lại!

Hắn nghìn tính vạn tính, cũng không tính đến Lục Tề sẽ tỉnh lại. Dân chúng trong thành đều đang bàn tán chuyện Lục Tề tỉnh lại.

Chuyện Lục Tề tỉnh quá mức khó tin, mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng người trong kinh thành vẫn trò chuyện không biết mệt.

Lục Chinh nghe xong sắc mặt càng âm trầm.

Hắn nhìn hướng Tĩnh Viễn Hầu phủ, không biết tại sao, hắn bỗng nhiên không muốn hồi phủ đối mặt với hết thảy tiếp theo, chỉ muốn trốn tránh thật xa.

Lục Chinh xoay người vào trà quán.

Chu Toàn tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đi theo. Trong quán trà rất náo nhiệt, chưởng quầy rất nhanh mang trà ra cho Lục Chinh.

Chẳng qua trà còn chưa kịp uống, Lục Chinh lại nghe một người bên cạnh nói về sự tình của Lục Tề.

Lục Tề, Lục Tề, khắp nơi đều là Lục Tề!

Lục Chinh tức giận đem chén trà bóp nát, máu trên tay chảy xuống.

Lúc trước hắn cho rằng núi cao ngăn cản hắn cuối cùng cũng ngã xuống. Nhưng Lục Tề lại tỉnh dậy.

Hắn cuối cùng luôn kém hơn Lục Tề. Đời này chỉ có thể sống dưới bóng ma của hắn.

Lục Chinh cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu, nếu biết trước hắn đã sớm hạ thủ thì làm gì có ngày hôm nay.

Chỉ tiếc, không có nếu như.

Hắn hối hận cũng đã muộn, đây chính là vận mệnh.

Một bên Chu Toàn không nhịn được nói: "Đại nhân, ngài không cần lo lắng, có lão phu nhân ở đó, ngài nhất định không có chuyện gì."

Có Đường thị cầu tình, Lục Tề khẳng định sẽ lưu lại một mạng cho Lục Chinh.

Cũng may có Đường thị, bằng không...

Lục Chinh a một tiếng, cười chễ giễu, cũng chỉ lưu lại một mạng mà thôi.

Hắn rất rõ ràng tính tình của vị huynh trưởng này, cho dù mẫu thân có thể giúp hắn lưu lại một mạng, nhưng hắn cũng phải trả giá chút đại giới để Lục Tề nguôi giận mới xong.

Trà cũng không uống, Lục Chinh trực tiếp trở về phủ.

Hồi phủ, đầu tiên Lục Chinh về thư phòng viết sổ con từ quan, sau đó kêu Chu Toàn đưa vào cung. Cuối cùng là quỳ bên ngoài viện của Lục Tề thỉnh tội.

Lục Chinh nhìn đường lót đá xanh dưới gối, thật lâu sau, nhắm hai mắt lại.

. . .

Lục Chinh từ quan, việc này xem như xong.

Tính tình hắn quật cường, đêm đó lập tức chuyển khỏi hầu phủ, Đường thị đương nhiên cùng Lục Chinh ra ngoài.

Tô Đào sau khi biết việc này cẩn thận quan sát Lục Tề nửa ngày, xác định Lục Tề không có vì Đường thị mà khổ sở mới yên tâm.

Trong phủ sau việc này cũng xem như triệt để yên bình.Từ giờ, Lục Tề có thể chuyên tâm điều dưỡng thân thể.

Chu thái y y thuật cao siêu, hơn nữa thân thể Lục Tề có khả năng hồi phục rất tốt.

Qua hơn hai mươi ngày, Lục Tề khôi phục hoàn toàn .

Nhiệm vụ của đám thái y hoàn thành, Chu thái y cũng trở về cung phụng mệnh.

. . .

Hoàng cung.

Chu thái y tự mình nói chi tiết về tình trạng của Lục Tề, sau đó nói Lục Tề hiện tại đã hồi phục.

"Hoàng thượng không cần lo lắng, hầu gia hiện tại đã hồi phục tốt " Chu thái y nói.

Hoàng thượng cười nói: "Tĩnh Viễn Hầu là công thần của Đại Chu ta, có thể hoàn toàn khôi phục, chính là phúc của Đại Chu."

Quần thần tất cả đều nhất nhất vui mừng.

Bẩm báo xong sau, Chu thái y lui xuống. Trong cung chỉ còn lại hai người đế hậu.

Anh nắng chiếu vào cung điện, vừa lúc chiếu vào người đế vương, làm người ta nhìn không rõ ánh mắt của hắn.

Sau một lúc lâu, hoàng hậu đứng dậy: "Bệ hạ, Tĩnh Viễn Hầu tỉnh lại chính là đại hỉ sự, thần thϊếp sẽ chuẩn bị yến hội trong trong cung để chúc mừng một chút."

Nghe hoàng hậu nói, hoàng thượng mới hồi phục tinh thần: "Rất tốt, vẫn là hoàng hậu suy nghĩ chu đáo, nên mời Tĩnh Viễn Hầu vào cung ăn mừng."

Thân là hoàng thượng, tất nhiên phải coi trọng thần tử.

Hoàng thượng cúi xuống, sau đó nói: "Đúng rồi, trẫm nhớ Tĩnh Viễn Hầu lúc hôn mê có cưới một nương tử để xung hỉ, hiện tại xem ra nương tử này mang đến phúc vận không sai, nàng đem nàng ấy mời tiến cung luôn đi."

Hoàng hậu tự nhiên hiểu được ý tứ hoàng thượng, nàng cúi người hành lễ: "Vâng, thần thϊếp biết."

. . .