Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Tỷ Phu Bệnh Kiều

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Mộng Thu nhìn thoáng qua, không nhịn được mím môi, sau đó nàng kiên định dời hai mắt đi, mặc niệm trong lòng.

"Ngươi là Lâm Mộng Viện ngươi là Lâm Mộng Viện, cho dù có bị chết đói thì Lâm Mộng Viện cũng sẽ không ăn vụng!"

Có lẽ để cám dỗ nàng phạm sai lầm, khi ánh mắt của nàng chuyển qua phía bên kia cũng thấy bên đó rải rác rất nhiều táo đỏ, đỏ tươi tròn vo, chỉ cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vị ngọt mềm khi vào miệng.

Lâm Mộng Thu nhìn thêm hai cái mới nhẫn tâm nhắm nghiền mắt lại, không thấy không suy nghĩ.

Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng xèo xèo của ánh nến và tiếng táo đỏ nhẹ nhàng lăn lăn.

Ngón tay tinh tế trắng nõn, lặng lẽ cuốn lấy trái táo đỏ, nàng đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể nhét vào trong miệng nhanh nhất thì chợt nghe thấy tiếng cửa từ bên ngoài bị đẩy ra.

Sau đó vang lên âm thanh đồ sắt đang ma sát với mặt đất, hoặc giống như vật nặng đang nghiền ép lăn về trước, hiện lên sự rét lạnh trong ban đêm yên tĩnh, từng tiếng từng tiếng như đang nghiền vào lòng nàng.

Ngón tay của Lâm Mộng Thu vô thức cuộn chặt, mí mắt cũng đang khẽ run rẩy.

Nàng biết người tới là ai, nên càng hiểu rõ lại càng hồi hộp.

Lâm Mộng Thu nín thở, chỉ dám hít thở nhẹ nhàng, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Nhưng rất nhanh tiếng động lại biến mất, nàng chống lỗ tai lên chăm chú lắng nghe, nhưng ngoại trừ tiếng mưa nhỏ giọt tí tách trên phiến đá xanh thì trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, giống như hắn chưa từng xuất hiện.

Chẳng lẽ nàng xuất hiện ảo giác.

Hay là hắn đã đến rồi nhưng lại rời đi?

Lâm Mộng Thu chậm rãi thở ra một hơi, không đợi nàng thấy mất mát đã cảm giác được một thanh sắt lạnh như băng quét qua mái tóc của nàng, khi mở mắt ra thì khăn voan nàng đắp cả ngày đã bị vô tình vứt bỏ đạp ở dưới chân.

Không phải ảo giác, là hắn, Thế tử Nam Dương Vương, Thẩm Triệt.

Lửa chúc tâm nổ lộp bộp, nháy mắt Lâm Mộng Thu luống cuống đối mặt với người mới tới chỉ cách nàng vài bước.

Thẩm Triệt ngồi trên chiếc xe lăn màu xanh đen, áo bào đen đai ngọc, khuôn mặt nhợt nhạt gầy guộc, ngũ quan thâm sâu sắc bén, căn bản không xấu xí như lời đồn mà trái lại tuyệt sắc lạnh lùng có một không hai.

Hắn chỉ ngồi vậy thôi mà áp lực đã tràn tới như dời núi lấp biển, thậm chí khiến cho người ta quên mất chuyện hắn khiếm khuyết.
« Chương TrướcChương Tiếp »