Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Tỷ Phu Bệnh Kiều

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phải rồi, vốn dĩ hắn là thiên chi kiêu tử, là công tử nhẹ nhàng phóng khoáng mặc sức tung mã trường ca.

Mặc dù đã bị thương ngã xuống vũng bùn nhưng luôn là vị trích tiên mãi mãi nàng không thể với tới.

Lâm Mộng Thu thất thần trong chốc lát, cho đến khi bên tai nàng vang lên âm thanh lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nào.

“Cẩn thận hai tròng mắt của ngươi.”

Lúc này Lâm Mộng Thu mới nhớ ra, sau khi Thẩm Triệt bị thương chắc chắn ghét nhất việc người khác quá để ý.

Nàng phục hồi tinh thần, vô thức quay mặt đi, sau đó định nói xin lỗi nhưng lại nhớ đến bây giờ nàng là tỷ tỷ, quá vội vã mở miệng trái lại sẽ lộ tẩy.

Chỉ có thể tưởng tượng nếu như là tỷ tỷ thì giờ phút này nên nói cái gì làm như thế nào, tạm dừng chốc lát, mặt nàng cung kính nhìn Thẩm Triệt.

Dịu dàng nói: "Thϊếp thân bái kiến Thế tử.”

“Lá gan không nhỏ." Trong thanh âm lạnh như băng còn mang theo sự châm chọc và mỉa mai, vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, lúc này Lâm Mộng Thu mới thấy rõ, thanh sắt vừa mới đẩy khăn voan của nàng ra nhìn thì là quyền trượng nhưng thật ra lại là chuôi kiếm, giờ đây kiếm đã ra khỏi vỏ.

Thanh kiếm sắc bén xé gió vụt đến, chạm lên cái cổ dài nhỏ trắng nõn của nàng, da thịt ở đây là nơi mềm mại nhất của nàng, vừa chạm vào đã xuất hiện vết máu nhàn nhạt.

Lâm Mộng Thu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thẩm Triệt.

Toàn thân hắn mang theo lệ khí mãnh liệt, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia như loài rắn âm u khiến nơi nó chạm vào lạnh đến tận xương tủy.

Khuôn mặt của nữ tử trước mặt như quả trứng ngỗng có chân mày lá liễu, đôi mắt kiều nhưng không mị tăng thêm vài phần linh hoạt, thân hình nhỏ bé yếu ớt của nàng mặc lên áo cưới đỏ rực lại càng hiện ra vẻ đẹp da thịt nõn nà ấm áp như ngọc, mái tóc dài đen nhánh đều được búi lên, sau đầu phơi ra một phần cổ nhỏ nhắn trắng bóc, dường như chỉ cần véo một cái là gãy.

Cuối cùng tầm mắt hắn rơi vào bàn tay đang siết chặt của nàng, đáy mắt ngưng đọng, khóe miệng nở nụ cười tàn sát bừa bãi.

Ồ? Thảo nào lá gan không nhỏ.

Nắm chặt đồ vật trong tay, định ám sát?

Thấy nàng không nói lời nào, cặp mắt u ám của Thẩm Triệt đỏ ngầu, thanh kiếm sắc bén trên tay cũng trượt về phía trước một phần, trong nháy mắt giọt máu chảy ra trên thân kiếm.

Âm u sắc bén nhìn chằm chằm vào tay cô, gằn từng chữ: "Mở tay ra.”

Lâm Mộng Thu giật mình vì bộ dạng tức giận của hắn nên cũng đã quên mất việc giải thích, thẫn thờ mở tay ra, quả táo bị nàng siết chặt lăn theo kẽ ngón tay xuống, cuối cùng rơi xuống hai đầu gối của Thẩm Triệt.

Đồng thời thanh âm mềm nhũn của nàng cũng vang lên, giọng nức nở run rẩy như mèo sữa: "Thế tử, thϊếp đói bụng.”

Dùng táo? Ám sát?

Thẩm Triệt: “...”
« Chương TrướcChương Tiếp »