Chương 13

Cũng may phản ứng của nàng nhanh, lắc lư hai cái đã có thể ổn định thân thể, nhưng Thẩm Triệt sớm đã qua khỏi bình phong nên khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Nàng cũng chẳng có thời gian để sửa sang lại mái tóc rối bời, xách váy áo đuổi theo.

Mắt thấy Thẩm Triệt sắp đến cạnh cửa, Lâm Mộng Thu đành phải bước nhanh hơn, vô thức bật thốt ra, "Thế tử, ngài đợi chút đã.”

Lâm Mộng Thu vốn tưởng rằng Thẩm Triệt chắc chắn sẽ không để ý đến nàng, dù sao ngay cả một khắc hắn cũng không dừng lại, nhưng lại không ngờ hắn đột ngột xoay người dừng lại.

Trong con ngươi âm lãnh hiện đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Tuy rằng Lâm Mộng Thu nhìn thấy nhưng vẫn không ngăn được quán tính bước về trước, chờ nàng kịp phản ứng thì thân thể đã nghiêng về phía trước, hai đầu gối mềm nhũn dứt khoát quỳ xuống, trước khi cúi đầu xuống hình như nàng nhìn thấy Thẩm Triệt lạnh lùng dời xe lăn về phía sau một bước.

Một tiếng loảng xoảng thanh thúy vang lên, nàng đã quỳ rạp trên mặt đất, hình như đầu gối nàng đã đυ.ng trúng vật cứng lạnh như băng, đau đến mức nàng hít một hơi sâu.

Thứ duy nhất coi như tốt là đầu của nàng không biết đã đυ.ng vào nơi mềm mại nào đó mà lại không đau, thậm chí còn có thể ngửi thấy một mùi thơm lành lạnh trong hơi thở.

Đầu gối Lâm Mộng Thu đau buốt từng trận, tự mình không đứng dậy nổi nên nàng chỉ có thể dựa vào bản năng nắm lấy thứ gì đó bên cạnh, hình như đang lúc rối loạn nàng sờ được thứ gì đó vừa mềm vừa cứng, ngón tay của nàng còn vô thức bóp lại nhéo nhéo.

Rồi sau đó nàng lại nghe thấy giọng Thẩm Triệt vang lên.

“Tìm chết?”

Giọng nói này thậm chí còn mang theo nồng đậm lệ khí u ám lạnh lẽo hơn lúc nãy.

Lâm Mộng Thu ngẩng đầu theo hướng âm thanh, vừa khéo đối diện với khuôn mặt của Thẩm Triệt, âm u dữ tợn, tựa như giây tiếp theo có thể xé nát nàng ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng mờ mịt đứng hình một lát.

Sau đó tầm mắt của nàng dời xuống ba phần, đầu gối nàng đập đúng vào chân xe lăn, còn bàn tay thì nắm chặt bắp chân của Thẩm Triệt, khó trách xúc cảm hơi hơi khác biệt.

Lại bởi vì ngón tay nàng đang bóp lại nên bất giác đã kéo ống quần màu xanh đen của Thẩm Triệt lên, lộ ra một đoạn bắp chân.

Tuy rằng chỉ nhìn lướt qua trong sự hoảng loạn nhưng hình ảnh kia vẫn in vào trong đầu của nàng.

Trắng bệch không có huyết sắc, là một màu trắng không khỏe mạnh đã lâu không thấy ánh mặt trời, suy nhược gầy gò, dưới sự động chạm vừa rồi của nàng hình như còn cảm giác được một chút héo rút.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộng Thu nhìn thẳng vào vết thương của hắn, mang đến cho nàng một cú đánh cực mạnh, thiếu niên mạnh mẽ ngạo nghễ trong lòng nàng đã thật sự rơi từ đám mây xuống.

Hắn chỉ có thể dựa vào xe lăn và quyền trượng, thậm chí không thể đứng thẳng đi lại.