Chương 14

Chỉ nghĩ như vậy, lòng của nàng đã đau như bị kim đâm, hơi nước lấp đầy con ngươi như hồ thu, nháy mắt đã đỏ cả hốc mắt.

Nhưng Thẩm Triệt không cảm nhận được sự đau khổ ấy, hắn chỉ có sự tức giận và lệ khí khi bị chạm vào vảy ngược, thấy Lâm Mộng Thu đỏ mắt còn tưởng rằng nàng bị chân của hắn dọa sợ, bàn tay không chút lưu tình dùng nội lực đẩy nàng ra.

Nàng chẳng khác gì những người khác, vẫn đáng chết như nhau.

Lâm Mộng Thu bị nội lực của hắn đẩy ra, thân thể ngửa về sau, cả người nàng ngã trên mặt đất, khuỷu tay và mắt cá chân của nàng không có sự chuẩn bị chà sát trên mặt đất, nháy mắt đã rách da, da thịt bong tróc lẫn cả tơ máu.

Đau đớn này cũng đủ khiến cho nàng khôi phục lại lý trí, Thẩm Triệt là người kiêu ngạo ngang ngạnh như vậy, nên bị người ta nhìn chằm chằm cũng sẽ tức giận, đừng nói chi là bị người ta chạm vào bắp chân.

Khó trách hắn tức giận, so với việc bị người ta nhìn chằm chằm thì đυ.ng vào vết sẹo của hắn mới thật sự chạm đến vảy ngược của hắn.

Lâm Mộng Thu gắng gượng chống đất ngồi dậy, lúc này trên người nàng chẳng còn cảm thấy đau đớn, chỉ là không dám nhìn mặt hắn vì sợ lại khiến cho hắn gai mắt, chỉ có thể dùng biện pháp đần nhất, vô cùng chân thành nói từng câu từng chữ biểu đạt áy náy và day dứt của nàng.

“Thϊếp thân không phải cố ý mạo phạm thế tử, là do tay chân thϊếp quá vụng về làm việc lỗ mãng, dù cho Thế tử muốn trừng phạt như thế nào thì thϊếp cũng đều bằng lòng chịu phạt, chỉ mong Thế tử có thể nguôi giận.”

Nếu nàng không thể trọng sinh về thời điểm xảy ra tổn thương, thế thì nàng chỉ hy vọng bảo vệ được tôn nghiêm của hắn, không cho bất kỳ kẻ nào chạm vào vết thương của hắn.

Xe lăn lăn về phía trước hai vòng, thanh sắt lạnh như băng xẹt qua mặt đất, Thẩm Triệt dừng lại trước mặt nàng không hề báo trước, sau đó ngón tay thon dài lạnh như băng bóp chặt cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu.

“Nhìn ta.”

Lâm Mộng Thu không thể không nhìn về phía hắn, đôi mắt phượng của Thẩm Triệt hơi nheo lại, con ngươi sâu thẳm nhuốm màu u tối như mực, lại như nhúng độc, khiến cho toàn thân người ta phát lạnh.

“Ai phái ngươi đến? Mục đích là gì?”

Làn da nàng nõn nà đến mức nhẹ chạm vào cũng sẽ để lại vệt đỏ, huống chi lực đạo gần như ngay sau đó sẽ bị bóp nát của Thẩm Triệt.

Lâm Mộng Thu không dám làm trái ý của hắn, chuyên chú nhìn lại hắn.

Trên người hắn có loại năng lực khống chế lòng người khiến cho nàng bất giác thốt ra: "Gia phụ là Công bộ Thị lang Lâm Kiếm Thanh, thϊếp thân Lâm Mộng Viện, là Thế tử vừa mới qua cửa của thế tử.”

Nói còn dễ nghe hơn so với hát, có lẽ trong mắt Thẩm Triệt nàng giống như những người trước đó, giả nhân giả nghĩa nịnh bợ, bọn họ muốn lấy được thứ gì đó từ trên người hắn, nên thích dùng những lời đó để làm tê liệt hắn.