Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Tỷ Phu Bệnh Kiều

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho dù không thay đổi được, nàng cũng muốn ở bên cạnh hắn lúc hắn đau khổ nhất.

“Lục Phất, may mà có ngươi ở đây, nếu không ta mới tới vương phủ cái gì cũng không biết, có lẽ sẽ làm trò cười, về sau cũng cần có ngươi giúp ta nhiều hơn mới tốt." Lâm Mộng Thu nắm tay Lục Phất nói chân thành, nói xong còn nở nụ cười mềm mỏng với tiểu cô nương.

Được Lâm Mộng Thu không hề che giấu dùng ánh mắt tin cậy nhìn như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phất chậm rãi đỏ lên, bỗng nhiên nàng ấy có thể hiểu được tâm tình của những công tử ném ngàn vàng chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân, giờ đây dù cho bảo nàng ấy móc tim móc gan nàng ấy cũng bằng lòng.

“Chỉ cần Thế tử phi không chê nô tỳ thô lỗ, nô tỳ sẵn lòng hầu hạ ngài.”

Sau đó Lục Phất lại nói thêm một ít chuyện trong phủ, rõ ràng có tâm và tỉ mỉ hơn so với lúc nãy.

Đợi đến khi sắc trời sáng hẳn, Lục Phất mới dẫn Lâm Mộng Thu đến Xuân Hi đường của lão thái phi.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói truyền ra từ nội đường, nha hoàn hai bên trái phải đồng loạt hành lễ với nàng, sau đó xốc rèm vải lên mời nàng vào trong.

Mặc dù đã vào xuân nhưng trong kinh vẫn còn lạnh, trong nội đường đốt chậu than nên Lâm Mộng Thu bước vào trong đã cảm thấy ấm áp.

Có một lão nhân gia tóc hoa râm ngồi ở giữa nội đường, bà mặc trường y màu tím đỏ, đầu đội châu ngọc, trong tay nắm chặt phật châu, khuôn mặt hiền lành nhưng tinh thần hơi có vẻ mệt mỏi, trước khi nàng vào nhà thì bà đang nghe người bên cạnh nói chuyện, nghe thấy tiếng động tĩnh mới nhìn thẳng về phía nàng.

Vốn bà chỉ khép hờ mắt, nhưng lúc nhìn thấy Lâm Mộng Thu lại có tinh thần, "Đây là thê tử của Triệt nhi đúng không, bộ xiêm y đang mặc vui mừng đẹp mắt, mau lại đây để ta nhìn kỹ một chút.”

Lâm Mộng Thu đáp một tiếng theo khuôn phép, sau đó bước nhanh đến trước mặt lão thái phi hành lễ, "Cháu dâu vấn an tổ mẫu.”

“Mau đứng dậy mau đứng dậy, cháu đến ngồi gần cạnh ta chút.”

Trên mặt lão thái phi mang theo nụ cười kéo nàng ngồi bên cạnh mình, lại lật nàng nhìn trái nhìn phải như chưa đủ, "Đúng là mẫu thân ngươi không gạt người, thật sự là tài nữ trong tranh xứng đôi với Triệt nhi của ta.”

Lâm Mộng Thu không dám thật sự ngồi chung ghế với lão thái phi, nên nàng chỉ ngồi sát mép ghế, hơn nửa cơ thể lơ lửng bên ngoài, thấy lão thái phi thật sự yêu thích nàng, đáy lòng cũng có chút ấm áp.

Nàng không có tổ mẫu, tuy rằng ngoại tổ mẫu đối xử tốt với nàng, nhưng cũng chỉ tốt về vật chất chứ chưa từng quá thân thiết, càng đừng nói đến lúc ôm nàng ánh mắt đong đầy sự yêu thương như tâm can của lão thái phi, lần đầu nàng cảm giác được người ta quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, mặt mũi khóe miệng cũng không kìm được muốn cười.

Nàng cũng yêu mến vị tổ mẫu hiền hòa này.

Phu nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh thấy vậy cũng cười trêu ghẹo, "Thật khéo quá, Thế tử phi vừa đến, ta cũng thất sủng mẫu thân luôn.”

Dường như lão thái phi mới nhớ tới bà, kéo Lâm Mộng Thu qua giới thiệu với nàng, "Đây là mẫu thân của cháu, ngày thường đều do nàng phụ giúp ta lo liệu việc nhà, sau này cháu thiếu cái gì cứ việc nói với nàng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »