Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Tỷ Phu Bệnh Kiều

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Triệt là ánh sáng và tín ngưỡng duy nhất trong cuộc đời nàng.

Cũng không lâu sau, Lục Phất dừng bước, Lâm Mộng Thu đã nhìn thấy khuôn viên sân viện, chỗ này chắc nơi hẻo lánh sâu nhất vương phủ, xung quanh vô cùng yên tĩnh, dù là hạ nhân lui tới vẫn đều cúi đầu rụt cổ.

Gió thổi qua rừng trúc vang lên tiếng xào xạc, ngay cả Lục Phất cũng vô thức lùi về phía sau nửa bước.

“Thế tử phi, hay là chúng ta trở về đi, Thế tử không thích có người quấy rầy ngài ấy.”

Trong lòng Lâm Mộng Thu cũng hơi sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đến việc hắn bị bệnh thì lại muốn đến gặp hắn, kiếp trước ngại thân phận, hiện giờ thật vất vả mới có thể quang minh chính đại gặp hắn, nàng không nén được nhớ nhung trong tim.

Hơn nữa trước khi đến, nàng đã bảo Lục Phất dẫn nàng đến phòng bếp một chuyến.

Sau khi xảy ra chuyện cơ thể nàng hư nhược nhiều bệnh, giả bộ sợ hãi ở trong phòng không dám ra cửa, đương nhiên cũng không chỉ đọc sách viết chữ hay thêu thùa may vá, rảnh rỗi không có chuyện làm nên mỗi ngày nàng đều lật xem đơn thuốc và sách thuốc.

Bệnh lâu thành y, thật sự nàng cũng có chút tự tin, ngày xưa nàng cũng thường xuyên mắc phong hàn, tuy là bệnh nhỏ nhưng nếu kéo dài thì sớm muộn gì cũng sẽ thành bệnh nặng.

Nàng tự mình theo dõi hạ nhân từng bước không rời, từ bốc thuốc đến sắc thuốc rồi lại đến lúc bát thuốc được để vào trong hộp thức ăn.

“Ta chỉ muốn thử, nếu Thế tử thật sự không muốn gặp ta thì có thể cho ta đem thuốc vào cũng được, ta chỉ muốn biết ngài ấy không có chuyện gì.”

Lời Lâm Mộng Thu rất xúc động, Lục Phất bị ánh mắt chân thành của nàng đánh bại, nàng ấy cắn răng đồng ý, không ai có thể chối từ ánh mắt như vậy.

Lâm Mộng Thu không cho những hạ nhân khác đi theo mà chỉ có hai người bọn họ đến cửa sân, các nàng vừa định bước vào trong thì đã có người đưa tay ngăn lại.

Thị vệ giữ cửa mặc khôi giáp tay cầm lưỡi dao sắc bén, nhưng chẳng nói lời nào mà chỉ đen mặt trừng mắt nhìn các nàng, khắp người hắn ta tỏa ra hàn ý.

Vương triều có quy định vương công quý tộc không thể tự mình nắm trọng binh riêng, duy chỉ có Thẩm Triệt vì đã bị thương trên chiến trường nên bệ hạ đặc biệt cho phép hắn phá lệ, thuộc hạ của hắn và cả quân thân vệ, đều những chiến sĩ thiết huyết từng cùng hắn ra chiến trường.

Tuy rằng những thị vệ này lạnh như băng nói năng thận trọng, nhưng Lâm Mộng Thu lại không cảm thấy sợ hãi, trên người bọn họ lộ ra khí tức tương tự Thẩm Triệt.

“Vị đại nhân này, xin phiền ngài thông báo Thế tử một tiếng, nói là Thế tử phi đến thăm.”

Lục Phất thật vất vả mới lấy hết dũng khí, nhưng thị vệ kia không hề động đậy, hoàn toàn không để vị Thế tử phi này vào mắt.

Giống như Lâm Mộng Thu không cảm thấy mình bị coi thường, nàng vẫn mang theo nụ cười ấm áp, như tiểu thư khuê các khéo léo rộng lượng, "Không sao, chúng ta ở bên ngoài chờ một chút đi.”

Với tác phong làm việc của Thẩm Triệt, dù địa bàn của hắn chỉ có thêm một con chim tước hắn cũng có thể rõ như lòng bàn tay, huống chi là hai người sống sờ sờ, cho nên không cần nàng phải nói vẫn chắc chắn sẽ có người đi truyền tin tức, việc nàng cần làm chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.
« Chương TrướcChương Tiếp »