Chương 26

Đợi tầm một khắc, mới nghe thấy tiếng bước chân bước ra từ bên trong.

Lâm Mộng Thu cho rằng có tin tốt, đôi mắt hạnh vốn dĩ bình tĩnh trong nháy mắt đã sáng lên tựa như có ngôi sao lạc vào ánh mắt nàng, cõi lòng nàng tràn đầy chờ mong nhìn về phía cửa viện.

Đúng là có người đi ra, dẫn đầu là A Tứ và hai thị vệ áo đen đi theo phía sau, hình như bọn họ đang kéo thứ gì đó, khi kéo lê trên đất còn tạo ra âm thanh dữ tợn.

Đến lúc ra khỏi cửa viện, Lâm Mộng Thu mới thấy rõ trong tay thị vệ không kéo thứ gì khác, mà là người.

Mặt người bị lật xuống dưới, cả người toàn là máu và nhất là nửa người dưới, lúc bị kéo qua còn để lại vệt máu.

Nhất thời Lâm Mộng Thu ngây ngẩn cả người, cặp mắt sáng trong thoáng chốc lấp kín sương mù, còn Lục Phất sau lưng nàng thì bị dọa sợ choáng váng.

Ngón tay nàng ấy gắt gao siết chặt cổ tay của Lâm Mộng Thu, toàn thân run rẩy, thậm chí thông qua ngón tay nỗi sợ hãi trên người nàng ấy cũng truyền lên người Lâm Mộng Thu.

Nhìn thấy người máu thịt lẫn lộn cũng chẳng phải thứ đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là lúc A Tứ nhìn thấy các nàng lại bước về phía các nàng, tính cả người bị kéo phía sau.

Còn chưa đến gần, Lục Phất đã nghiêng người che miệng không dám nhìn, nàng ấy sợ nhìn nữa sẽ nôn mất.

Có người chết, Thế tử lại đánh chết người.

Nghe người khác nói và tự mình nhìn thấy hoàn toàn khác biệt, thật đáng sợ, không ổn rồi, nàng ấy sắp không thở nổi, nàng ấy cũng phải chết sao.

Cũng may A Tứ đã dừng cách đó ba bốn bước, cung kính hành lễ, "Nô tài ra mắt Thế tử phi.”

Phản ứng của Lâm Mộng Thu cũng không quá như Lục Phất, nàng nhàn nhạt nở một nụ cười, dịu dàng miễn lễ cho A Tứ.

Nàng còn từng gặp những vụ gϊếŧ chóc máu me khủng khϊếp hơn thế này nhiều.

Năm đó nàng tận mắt chứng kiến những người sớm chiều làm bạn lại bị gϊếŧ ngay trước mắt mình, máu tươi bắn đầy mắt nàng, thậm chí có một khoảng thời gian mỗi ngày trong mơ nàng đều thấy máu đỏ cả một vùng.

Nàng từ địa ngục cửu tử nhất sinh trở về nhân gian, căn bản nàng cũng không sợ mấy thứ này.

Hơn nữa dù cho người đời đều nói Thẩm Triệt hung tàn thích gϊếŧ chóc nhưng trong lòng nàng cho rằng, tuyệt đối Thẩm Triệt sẽ không lạm sát người vô tội, nàng tin tưởng hắn.

Cho nên lúc nhìn thấy thi thể kia, phản ứng đầu tiên của Lâm Mộng Thu là đau lòng, Thẩm Triệt còn đang ngã bệnh mà sao lại có kẻ chọc hắn không vui.

Nếu như nàng có thể ở bên cạnh hắn thì tốt rồi, Lâm Mộng Thu không nhịn được nghĩ nghĩ.

Hiện tại A Tứ cũng hơi mờ mịt, nhiệm vụ của hắn ta là kéo người này cố ý đi một vòng qua lại trước mặt Thế tử phi, hù dọa tiểu tỷ tỷ nhỏ nhắn yếu ớt này.

Lúc này nhìn thấy cái thi thể này, cho dù người từng gặp không ít người chết như hắn cũng hít ngụm khí lạnh, nhưng nhìn thế nào thì Thế tử phi cũng chẳng sợ hãi chút nào cả?

Thậm chí đôi mắt còn sáng ngời, ánh nhìn còn có sự thương xót......

A Tứ ho khan một tiếng, Lâm Mộng Thu mới chợt nhớ tới, nàng hiện giờ không phải là Lâm Mộng Thu, mà tỷ tỷ tốt Lâm Mộng Viện của nàng.